Editor: phuogot_93
Ôn Ái Thi thở phào nhẹ nhõm, xem ra là mình đa tâm. Nhìn những bức ảnh này chắc chắn sẽ không còn ai nghi ngờ Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Bảo không phải cha con, gene di truyền này thật sự quá tốt.
Nhưng mà, Tiểu Tiểu và Kỳ Tuấn Nhất đã xảy ra chuyện gì? Chuyện năm đó là như nào? Tại sao Tiểu Tiểu không nói với mình? Đứa nhỏ này vẫn không coi mình là người thân thiết nhất sao?
Nghĩ đến đây, trong mắt Ôn Ái Thi lại thoáng qua vẻ cô đơn…
“Lại nhớ đến đứa bé kia à?” Kỳ Lâm cẩn thận nhìn sắc mặt bà “Đã nhiều năm như vậy, chị cũng nên buông xuống, suy nghĩ đến tương lai của mình đi.”
“Chị không sao.” Ôn Ái Thi cười cười.
Ở trong mắt Kỳ Lâm lại xem thành có vài phần miễn cưỡng, bà lườm Ôn Ái Thi một cái, nói “Còn nói không sao, chị xem sắc mặt của mình đi. Hôm nay nếu đã nhắc đến cái chuyện đau lòng này thì em cũng sẽ nói luôn những lời trong lòng. Năm đó, đứa bé bị mang đi không phải lỗi của chị. Chị không cần phải tự trách cả đời, chị cũng đã tìm nó gần 20 năm rồi. Vậy cũng đủ rồi, chị nên suy nghĩ cho mình nữa đi. Nếu không, chẳng lẽ chị còn mong đợi Lâm Nhất Phong quay đầu lại sao? Không có chuyện đấy đâu…”
“Không liên quan đến Lâm Nhất Phong.” Bỗng nhiên Ôn Ái Thi mở miệng cắt đứt lời cô, đôi mắt hiện lên vẻ đau xót nhưng nhanh chóng che giấu bằng nụ cười “Hơn nữa, chị đã tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-co-vo-nho-co-bam/3178233/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.