Thân thể Ngải Tiểu Tiểu lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã xuống, nhưng cô không cho phép mình té xỉu trước mặt hai người đàn ông này, cô gắng gượng mình, cắn răng mà nói ra: “Anh lặp lại lần nữa.”
“Cậu ấy hy sinh.” Lã Thiên Minh ôm đầu, trong âm thanh không khỏi có chút nghẹn ngào.
“Không thể nào, tôi không tin.” Ngải Tiểu Tiểu tiến lên, một tay níu cổ áo của Lã Thiên Minh, “Nói, tại sao anh gạt tôi!” Cô không tin, người đàn ông làm từ sắt thép đó sẽ nói đi là đi luôn, cô không tin! Nhất định là bọn họ kết hợp với nhau đốt lửa để gạt cô, bởi vì bọn họ đều không thích cô và Kỳ Tuấn ở chung một chỗ.
“Thật.” Lã Thiên Minh nén lệ trong đôi mắt, giọng nói mang theo vẻ thô cát, “Chúng tôi phụng mệnh giải cứu con tin, trở về trên đường lại đụng phải một đám cướp, cậu ấy lập tức dẫn hai người dụ bọn họ đi, để cho tôi đưa con tin trở về theo như kế hoạch. . . . . .”
Tất cả đều quá chân thực, Lã Thiên Minh nói giống như là thật. Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên có cảm giác toàn bộ sức lực của mình bị hút hết, ngơ ngác hỏi, “Anh ấy đang ở đâu, bây giờ đang ở đâu?”
Lã Thiên Minh lắc đầu, “ hai đồng đội kia một người bị trúng đạn, một người rơi vào vũng lầy. Nhưng cậu ấy. . . . . . Không tìm được.”
“Không tìm được. . . . . . Vậy đã nói rõ anh ấy vẫn còn sống.” trong đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-co-vo-nho-co-bam/3178218/chuong-57-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.