Kỳ Tuấn chầm chậm bước đến, sau đó tháo miếng vải trong miệng Lã ThiênMinh ra, tiếp đến là sợi dây thừng đang trói hai cánh tay anh ta.
"Đầu, Ngải Tiểu Tiểu…..ma nữ ấy......cái đó…..cô ấy……"
"Bản thân không tài giỏi thì đừng đẩy trách nhiệm sang cho người khác." KỳTuấn căn bản không để cho anh ta nói hết, lạnh lùng cắt đứt. Anh cònchưa tính toán chuyện anh ta cứ như vậy ngoan ngoãn để cho người phụ nữcủa anh lột hết quần áo rồi nhìn anh ta khỏa thân đấy.
Lã Thiên Minh buồn bã nhìn Kỳ Tuấn: "Đầu, coi như hai người là người một nhà thì cũng không thể thiên vị như vậy."
"Thiên vị cái gì?" Kỳ Tuấn một liếc xéo anh ta một cái: "Đường đường một huấnluyện viên mà lại để một nữ binh lột hết quần áo rồi treo ngược lên câythế à? Cậu cảm thấy chuyện này rất vẻ vang? Có phải muốn tôi thong báocho tất cả mọi người phải không?"
Lã Minh gãi gãi đầu: "Không…Tất nhiên là không muốn rồi."
"Cho nên chuyện của Ngải Tiểu Tiểu tôi sẽ giải quyết. Còn cậu trở về ăn cơmrồi nghỉ ngơi đi." Kỳ Tuấn thấp giọng dặn dò rồi xoay người bước đi.
"Này….Đầu….nhưng. . . . . ." Chẳng lẽ anh cứ như vậy cho qua chuyện bị Ngải Tiểu Tiểutreo lên cây còn thiếu chút nữa thì bị lột sạch quần áo? Nhưng nếu không thế thì anh còn biết làm sao đây? Cô ấy là vợ của Kỳ Tuấn, anh cũngkhông thể cứ thế đòi treo cô ấy lên cây được.
Haiz….Lã Thiên Minh ngửa mặt lên trời thở dài. Xem ra, anh đành phải nuốt chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-co-vo-nho-co-bam/3178188/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.