Thấy cô ngủ thiếp đi, Kỳ Tuấn cười nhẹ một tiếng, khóe môi nhếch lên , bàntay chuyển qua trước ngực nàng nhẹ nhàng cởi từng nút áo.
"Tiểu Tiểu, hiện tại, em không phản đối anh và em làm chuyện kia chứ?"
Ba giây sau: "Em không có phản đối, chính là đồng ý sao?" Người nọ phúc hắc nói.
Sau đó, bàn tay từ vạt áo của cô nhẹ thăm dò từ sau lưng, đem thân thể côôm thật sát trong lồng ngực mình, đầu chôn ở cổ cô bắt đầu nhẹ nhànghôn.
Được ôm cô chân thực như thế, anh vui sướng như điên.Đây là cảm giác lần đầu tiên anh được trải qua trong đời. Cũng là lầnđầu tiên anh có suy nghĩ muốn ôm cô thật chặt, anh quyết định vĩnh viễnkhông bao giờ cô buông ra.
Lúc này, Ngải Tiểu Tiểu lại độtnhiên mở mắt, nhìn chằm chằm vào anh, một lúc sau trong mắt dần dần baophủ một lớp sương mờ. Sau đó nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mặtKỳ Tuấn.
Kỳ Tuấn hoảng hốt: "Tiểu Tiểu, em sao thế?"
Nước mắt Ngải Tiểu Tiểu rơi càng lúc càng thêm mãnh liệt.
"Đừng khóc, anh….." Chỉ là nước mắt mà cũng khiến anh cảm thấy vô cùng đaulòng. Kỳ Tuấn luống cuống không biết phải làm gì. Không phải anh vẫnluôn là người có ý chí sắt đá hay sao?
"Khốn kiếp…khốn kiếp…" Hai tay nắm chặt, Ngải Tiểu Tiểu liều mạng đấm vào ngực Kỳ Tuấn.
Cô thút thít từng câu đứt quãng: "Tại sao? Tại sao lại muốn khi dễ tôi?Tôi....Tôi cắn chết anh…." Dứt lời cô hung hăng cắn lên vai Kỳ Tuấn mộtcái.
". . .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-co-vo-nho-co-bam/3178169/chuong-51-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.