Ngải Tiểu Tiểu đứng nghiêm.
Kỳ Tuấn vừa quay đầu đi vài bước, mới mở miệng ra lệnh: "Đi theo tôi."
Bước đi của anh rất trầm ổn, cố ý chọn con đường gập ghềnh nhất để đi. . . . . .
Mà Ngải Tiểu Tiểu cũng đủ bướng bỉnh, không nhìn đến địa hình gập ghềnh dưới chân khó đi đến thế nào, rõ ràng bước chân không yên, những tảng đá lồi lõm khiến cô lảo đảo, đường đi cực kỳ nguy hiểm, lại cố ý muốn đuổi kịp bước chân thong dong và trầm ổn của Kỳ Tuấn.
Nơi cao nhất của sườn núi bên trái, có hai người đàn ông lớn tuổi đang liếc nhìn xuống, họ thấy đôi nam nữ bên dưới dường như đang đấu khí.
"Anh xem tiểu tử thúi Kỳ gia đang làm gì kìa?" Quân đoàn trưởng khu B – tướng Cố Trường Lâm đưa mắt nhìn về phía tham mưu trưởng đang đứng bên cạnh.
Tham mưu trưởng mỉm cười: "Đang giúp cô bé kia trắc nghiệm năng lực."
"Ha ha, anh có cảm thấy từng gặp qua cô bé kia ở đâu chưa?"
"Ở thảo nguyên Châu Phi, con báo nhỏ của đội tình báo, sẽ học tập cách sinh tồn và kỹ thuật săn thành thạo. Vừa mới bắt đầu lảo đảo là chuyện tất yếu, nên xem huấn luyện là vui chơi, sẽ giúp con bé vượt qua từng trạm kiểm tra, quân trưởng thấy sao?."
"Mùi vị nguyên thủy là như vậy." tướng Cố Trường Lâm nhìn đôi nam nữ đang chạy dưới vách núi đen.
Kỳ Tuấn cố ý đi lòng vòng dọc theo bãi biển.
Ngải Tiểu Tiểu mệt mỏi đến gò má đỏ ửng cũng không dám lên tiếng, cô hiểu ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-co-vo-nho-co-bam/114312/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.