*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguyễn Tấn lắc đầu cười, cầm đồ đang để trên ghế sofa: “Tới Hàng Châu rồi mua, như nhau cả
Đi thôi, Thôi Nghệ đang đợi dưới nhà.” Hạ Chí: “Được rồi, em đoán Anh Nghệ đang sốt sắng lắm, lần đầu về sau 10 năm mà.”
Nguyễn Tân pha trò: “Ba em đến đón máy bay, hai cậu cháu không gặp nhau mười năm rồi, có cần chuẩn bị khăn giấy cho họ không?” Hạ Chí cũng phụ họa: “Cần lắm đó.”
Bởi vì đến Tết nên đường sá hiểm khi không tắc, lúc đến sân bay còn sớm nửa tiếng
Đô Thành đến Hàng Châu mất khoảng hai tiếng bay, ngủ một giấc3là đến
Hạ Chính Đông chịu trách nhiệm đón máy bay, ngoài việc đón con gái và con rể ra thì còn đón một người mà ông đã đợi rất lâu, đó là cháu trai cả của ông, Thôi Nghệ
Vừa xuống máy bay, Thôi Nghệ đã lo lắng tới mức chảy mồ hôi, mặc dù trời lạnh nhưng trán anh chảy đầy mồ hôi, nhìn cũng lạ
Hạ Chí trêu đùa: “Anh Nghệ, anh đừng lo, ba em đâu phải hồng thủy hay thú dữ gì, anh lo làm gì chứ?” Ai ngờ Thôi Nghệ lại trịnh trọng nói: “Anh không sợ, anh...” Anh không nói được cảm giác cụ thể, nếu dùng một từ để khái quát thì phải là bốn chữ, anh nói: “Cảm giác này gọi là đến gần quê0hoảng hốt, em không hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/594264/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.