*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trịnh Ngọc Thục nghe xong thì thấy khó chịu, nói cứ như con trai bà tùy tiện tìm người để cưới, để nối dõi tông đường vậy, nói cứ như thể con trai bà và Hạ Chí không có tình cảm với nhau ấy.
Trịnh Ngọc Thục lại hỏi: “Cháu nhờ Tân giúp việc gì?” Trần Mân Y cười cười, cầm tay con gái nói: “Cũng là chuyện học hành của con bé, làm mẹ thì phải tính toán cho con cái đủ thứ
May mà quan hệ của cháu và Tân sâu đậm, anh ấy3cũng nhớ tình cảm năm xưa nên đồng ý.”
Trịnh Ngọc Thục cũng là phụ nữ, bà cảm thấy nểu Hạ Chí ở đây, nghe xong câu này thì trong lòng chắc chắn sẽ không vui vẻ gì
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng ô tô, cửa sắt mở ra, một chiếc xe ô tô từ từ chạy vào, là Nguyễn Tấn và Hạ Chí đến.
Mắt Trần Mân Y sáng lên, cô ta nói: “Nhắc Tào Tháo là Tào Thái đến
Điểm Điểm, lát nữa phải chào chú biết chưa?”
Điềm Điềm gật đầu: “Vâng, con biết rồi.” Nguyễn Tấn vừa mở cửa thì Điềm Điềm chạy đến, sau đó ngọt ngào nói: “Chào chú Nguyễn
Chú Nguyễn, chúng ta lại gặp nhau rồi, cháu nhớ chú0lắm.” Nguyễn Tân đứng ở cửa hóa đá trong nháy mắt, anh quay đầu nhìn Hạ Chí cũng hóa đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/594263/chuong-546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.