*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh Dương, xin lỗi vì đã đến trễ, trên đường hơi kẹt xe.” Nguyễn Tấn ngượng ngùng nói, vừa đi vào vừa cởi áo khoác: “Giao thông ở Hàng Châu càng lúc càng giống Đô Thành rồi.”
“Không sao, tôi không vội, chủ yếu tìm cậu để nói chuyện phiếm mà.” Dương Thâm rót trà cho anh, cũng rót cho mình.
Nguyễn Tấn ngồi xuống, hỏi: “Có chuyện gì mà không thể nói ở công ty thể”
“Chuyện công việc thì nói ở công ty, việc riêng thì nói với nhau ở bên ngoài tiện hơn.” Dương Thâm cẩn thận quan sát anh một chút, lải nhải: “Ừ, xem ra gần đây cậu thật sự chịu áp lực rất lớn.”
“Làm sao anh biết?” Nguyễn Tấn miễn cưỡng nở nụ cười khổ.
“Nghe nói gần2đây cậu rất nóng nảy?”
“Ai đang lén tố cáo sau lưng tôi vậy? Đường Tự Điểm hả?”
Dương Thâm lắc đầu cười: “Đừng đổ oan cho người khác, cô ấy không nói gì với tôi cả
Là Mã Lực, cậu ta nói gần đây tìm cậu mấy lần đều bị cậu mắng, cậu ta sợ cậu có thành kiến vì chuyện cậu ta ức hiếp Hạ Chí trước đây
Mã Lực có làm ăn ở Đô Thành, nên cậu ta rất muốn nịnh bợ cậu.”
Nguyễn Tấn giật giật khóe miệng, nâng ly trà lên nhấp một ngụm nhỏ và nói: “Chuyện quá khứ đã qua lâu rồi, tôi không phải là người thù dai.” “Ừ, tôi cũng nói như thế với cậu ta.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/594181/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.