*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Một năm nay cuộc sống của tôi quả thật rất rối loạn Con trai bị bọn họ cướp mất rồi, nhà với xe đều bán trả nợ hết, ba mẹ tôi đã cắt đứt quan hệ với tôi Nếu không tới đường cùng tôi cũng sẽ không đến cầu xin mọi người.” Mắt của Phùng Tinh Tinh đỏ lên, cái tính ngang ngược một cách đường hoàng trước kia mất sạch sẽ, cô ta tiếp tục nói: “Bây giờ tối ở trong một căn phòng cho thuê cũ nát ngoài ngoại ô thành phố, tối tăm ẩm thấp, không điện không nước Trước mắt sắp tới mùa đông rồi, chỗ đó không thể ở được nữa Tự Điểm, coi như là có thương hại tối đi, cho tôi một công việc đi, cho dù là làm việc vặt tôi cũng đồng ý.” Chuyện này làm cho Đường Tư Điềm và Hạ Chí kinh ngạc,2đã nghĩ là cô ta sống không được tốt nhưng không ngờ lại đến nỗi như vậy Thậm chí ngay cả điều kiện sống cơ bản nhất cũng không có. Đường Từ Điểm vốn dĩ đang hùng hổ lắm, nhưng cô cũng là người dễ mủi lòng, cô nói: “Phùng Tinh Tinh, cô đừng nói tôi nhằm vào cô, coi như tôi nhắm vào cô đi nữa thì nhìn thấy cô thế này tôi cũng cảm thấy đáng thương Chuyện trước đây bỏ đi, chúng ta xóa bỏ toàn bộ Nhưng mà tôi vẫn là ăn ngay nói thật.” Phùng Tinh Tinh thót tim, cô ta biết Đường Tư Điềm không nói được gì tốt đẹp đâu. “Chuyện của cô mang lại cho công ty không ít tổn thất Nếu cô cảm thấy chỉ vì thương hại cô mà Nguyễn tổng và Dương tổng sẽ chịu nhận cô thì cô quá ngây thơ rồi Tôi9khuyên cô đừng tự làm mình mất mặt thì hơn Phùng Tinh Tinh, cô nên biết, cái ngành này không lớn, hễ là người có năng lực đều biết, cô đã không còn chỗ đứng ở trong cái ngành này nữa rồi.” Ánh mắt của Phùng Tinh Tinh trở nên buồn bã, lớp trang điểm đậm làm cho nơi khóe mắt và khóe miệng xuất hiện vài nếp nhăn Tuổi tác của họ bằng nhau nhưng so sánh thì Phùng Tinh Tinh nhìn như già đi mười tuổi Hạ Chỉ kéo vạt áo của Đường Tư Điềm nói nhỏ: “Tự Điểm, đừng nói nữa.” Đường Tư Điềm cầm điện thoại tìm một chút, tìm được một người, cô tiện tay cầm một tờ danh thiếp, chép ra một cái tên và một số điện thoại “Đây là người phụ trách của xí nghiệp XX, bên bọn họ vừa mở rộng quy mô và6đang tuyển người, cô có thể đi thử xem Nhưng mà tính chất công việc của bên đó với bên chúng ta hoàn toàn khác nhau, cô chỉ có thể làm lại từ đầu Hơn nữa, địa chỉ công ty đó hơi xa, ở vùng ngoại ô.” Phùng Tinh Tinh khựng lại, ngẩn người nói: “Tư Điềm, tôi.. tôi.. thật sự không thể cho tôi quay về đây làm sao?” Cô ta mang theo ánh mắt cầu xin nhìn Đường Tư Điểm, nghẹn ngào nói: “Những việc khác tôi không có tay nghề, chỉ biết nói chuyện xã giao các thứ Tôi làm mấy năm cũng có kinh nghiệm phong phú rồi, so với một người mới tốt nghiệp đại học còn tốt hơn Cô kêu làm công việc khác nhưng cái gì tôi cũng không biết mà.” Đường Tự Điểm cực kỳ thất vọng, vạch trần: “Nói thẳng ra là cô không muốn chịu0khổ đúng không?” Phùng Tinh Tinh bặm môi không nói gì, cô ta cúi đầu xuống Một năm nay cực khổ đủ rồi, cô ta thực sự không muốn sống những ngày cực khổ vậy nữa. Đường Tư Điềm khuyên nhủ: “Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, công ty không thể nhận lại cô, công ty cùng ngành khác cũng sẽ không nhận cô, cô tự mình suy nghĩ kĩ đi!” Phùng Tinh Tinh khăng khăng nói: “Tôi tìm Nguyễn tổng nói chuyện.” “Thật sự là chưa đụng phải tường chưa chịu quay đầu mà, Nguyễn tổng đang ở trên lầu, cô đi thử đi.” Nói xong Đường Tự Điểm tức giận lấy lại danh thiếp, xé “roẹt” nát tờ giấy ném vào thùng rác, cô thương hại người khác nhưng người ta không cảm kích. Cuộc nói chuyện khép lại, lúc Phùng Tinh Tinh đi ra sắc mặt không tốt7lắm, so với lúc vừa vào như hai người khác nhau Cô ta không nhìn xung quanh, trên mặt cũng không mang theo nụ cười mà đi thẳng lên lầu hai. Cô ta vừa đi thì dưới văn phòng như nổ tung Lý Hiểu Mai: “Này Hạ Chí, Hạ Chí! Lúc nãy hai người với Phùng Tinh Tinh nói gì vậy?” Trần Lệ: “Hạ Chí ơi Hạ Chí, có phải Phùng Tinh Tinh muốn trở lại làm việc không? Đường Tư Điềm đồng ý chưa?” Vu Đan Đan khống chế việc nhiều cũng sà lại hỏi: “Chị Hạ Chí, cô ta đến đây rốt cuộc là muốn gì? Cô ta trang điểm kỳ quá.” Hạ Chỉ lắc đầu: “Xin lỗi, không thể trả lời.” Cô chạy trốn về chỗ ngồi của mình. Đột nhiên trên lầu vang lên tiếng cãi nhau, Phùng Tinh Tinh thét lên chói tai: “Tôi tốt xấu gì cũng vì công ty đàm phán nhiều hạng mục như thế, không có công lao cũng có khổ lao, hôm nay chỉ xin anh cho tôi một công việc, cái này cũng không thể đồng ý với tôi sao? Các người không phải muốn ép chết tôi sao?” Cửa trên lầu đang đóng, đóng cửa rồi vẫn có thể nghe thấy rõ ràng vậy, khả năng làm ầm ĩ của Phùng Tinh Tinh vẫn chưa bị mất. Nguyễn Tấn mở cửa, gọi xuống phía dưới: “Gọi bảo vệ, kéo cô ta ra ngoài.” Phùng Tinh Tinh làm loạn một trận ở trong phòng làm việc của Nguyễn Tân, nói muốn nhảy lầu nhưng chỉ nói miệng thôi, cô ta gặp đồ thì đập, nhìn y như một người điên Đầu tiên có bốn đồng nghiệp nam đi lên đều bị Phùng Tinh Tinh chửi phải đi ra, cô ta vừa đánh vừa cào, cào bị thương hết mấy người Sau đó bảo vệ đến, thêm đồng nghiệp nam giúp sức mới áp chế được, cuối cùng đè cô ta xuống dưới đất. Phùng Tinh Tinh bị kéo xuống lầu, miệng vừa khóc vừa gào: “Các người buông tôi ra, các người có lương tâm hay không, tôi đáng thương như thế mà các người cũng không bằng lòng giúp tôi sao? Chi bằng tôi đi chết cho xong, đi chết cho xong.” Nguyễn Tấn thấy tình hình kì lạ bèn hỏi: “Có phải cô ta bị đả kích nên đầu óc có vấn đề không?” Lý Hiểu Mai đáp: “Có khả năng đó, cũng có thể là trầm cảm sau sinh.” Hạ Chỉ hỏi Nguyễn Tấn: “Nguyễn tổng, anh vừa nói gì kích động cô ta hả?” Nguyễn Tấn trưng vẻ mặt vô tội: “Tôi cũng chưa nói được một câu, còn chưa kịp mở miệng cô ta đã vừa khóc vừa cười, rồi cầm lấy máy trên bàn làm việc của tôi dập nát.” Mọi người nhìn nhau, đều cảm thấy không thể tin nổi San San lên tiếng: “Nguyễn tổng, làm sao đây, hay là báo cảnh sát?” Vu Đan Đan: “Phải báo cảnh sát, phòng làm việc của Nguyễn tổng đều bị cô ta đập rồi, phải bắt cô ta bồi thường.” Nguyễn Tấn lắc đầu, thở dài nói: “Bỏ đi, không cần báo cảnh sát, gọi xe cấp cứu đưa đến bệnh viện khám thử đi Hạ Chí, có cách liên lạc với người nhà cô ta không?” Hạ Chí suy nghĩ và đáp: “Có thể bộ phận nhân sự có, em đi tìm hồ sơ của cô ta xem, cũng không biết có còn hay không nữa.” Nguyễn Tấn gật đầu, không nén nổi cảm thán: “Đúng là làm bừa mà.” Chốc lát sau xe cứu thương đến, Phùng Tinh Tinh mắng cả nửa ngày cũng chưa dừng lại, nhìn thấy bác sĩ mặc áo blouse trắng lại càng điên cuồng giãy giụa cắn người đá chân các kiểu Bác sĩ hết cách đánh tiêm thuốc an thần cho cô ta, lúc này mới nâng lên cáng mang đi được Hạ Chỉ tìm thấy hồ sơ của Phùng Tinh Tinh trong đồng hồ sơ của phòng nhân sự, phía trên có viết số điện thoại nhà cô ta Cô gọi theo số điện thoại đó, nhưng vừa nói mục đích gọi đến thì đầu dây bên kia cúp máy ngang Mọi người đều nói đừng lo chuyện cô gái điên này nữa, kêu bảo vệ dưới lầu chú ý Chỉ cần thấy cô ta thì ngăn lại ngay, tuyệt đối không cho cô ta đến náo loạn nữa Nguyễn Tấn thở dài nói: “Đường Tư Điềm, ngày mai hỏi bệnh viện tình hình của cô ta Hạ Chí, tiếp tục gọi điện cho gia đình cô ta thử, nói rõ chuyện của cô ta, trừ người nhà cô ta không ai có thể lo cho cô ta được Những người khác tiếp tục làm việc.” Sự rộng lượng của Nguyễn Tấn khiến mọi người cảm phục, mọi người âm thầm khen ngợi anh. Trước khi tan làm, Đường Tư Điềm liên hệ bệnh viện hỏi tình hình của Phùng Tinh Tinh, kết quả làm người khác hơi sợ Phùng Tinh Tinh bị trầm cảm sau sinh dẫn tới tâm thần phân liệt. Hạ Chí gọi điện thoại cho gia đình Phùng Tinh Tinh mãi nhưng bên kia một mực không bắt máy Buổi tối ăn cơm xong, Nguyễn Tấn cầm điện thoại lên do dự không quyết định được, mặc dù chuyện này không liên quan tới anh nhưng dù sao cũng phải nói với Cao Thần Khang một tiếng Dù gì Phùng Tinh Tinh cũng là mẹ ruột của con trai anh ta “Tân, anh muốn tìm Cao tổng phải không?” Nguyễn Tấn giật mình: “Sao em biết được?” Hạ Chí cười cười: “Ha ha, hai chúng ta suy nghĩ giống nhau Em cảm thấy Phùng Tinh Tinh quá đáng thương, ba mẹ cô ta cả điện thoại cũng không nghe, có thể vẫn chưa biết tình hình bây giờ của cô ta.” “Đúng vậy, anh vẫn nên gọi điện thoại cho Cao tổng.” Nói xong Nguyễn Tấn bấm gọi đi Cao Thần Khang bắt máy rất nhanh, hơn nữa giọng điệu còn rất thân thiện: “Nguyễn tổng, sao hôm nay lại nhớ tới tôi vậy? Đúng là vinh hạnh của tôi.” Nguyễn Tấn hờ hững nói: “Giám đốc Cao, tôi gọi cuộc điện thoại này không có ý gì khác, chỉ muốn nói với anh một chuyện.” “Được, cậu nói đi.” “Hôm nay Phùng Tinh Tinh đến công ty làm ầm ĩ một trận Trạng thái của cô ta không ổn nên chúng tôi đã gọi 120 Sau đó hỏi thăm tình hình thì biết cô ta bị trầm cảm sau sinh dẫn tới bị bệnh tâm thần Bác sĩ nói phải điều trị kịp thời mới có thể khống chế bệnh tình của cô ta Nhưng bây giờ không liên lạc được với người nhà cô ta Nghĩ tới nghĩ lui tôi đành phải gọi điện thoại cho anh.” Nể mặt Nguyễn Tấn, Cao Thần Khang nghe hết rồi chỉ nói qua loa: “Nguyễn Tấn, cậu đừng lo tới chuyện này Đầu của cô ta thật sự có bệnh, nếu tôi không kịp thời phát hiện thì cô ta đã giết con cô ta luôn rồi! Haiz, tại tối xui xẻo mới gặp cô ta.” Nguyễn Tân: “Cũng không phải tôi muốn lo tới chuyện này, nhưng dù gì cô ta cũng từng là cấp dưới của tôi, tuổi còn trẻ vậy cũng thật đáng tiếc Cao tổng, tôi cảm thấy cho dù nói sao anh cũng nên báo cho người nhà cô ta một tiếng.” Cao Thần Khang thở dài nói: “Haiz Được, tôi sẽ gọi điện thoại cho ba cô ta Cậu cũng đừng bận tâm nữa.” “Được, vậy tôi cúp máy đây, hôm khác gặp.” “Được, hôm khác gặp.” Nguyễn Tấn cúp máy, thở dài nói: “Nhìn đi, đây chính là thực tế, lòng người dễ thay đổi, nâng cao đạp thấp Phùng Tinh Tinh cũng coi như tự làm bậy không thể sống.” Hạ Chỉ kéo cánh tay anh và tựa đầu vào vai anh: “Đúng vậy, nhớ lại trước đây cô ta tỏa sáng thế nào, khen thưởng cuối năm cô ta đều là nhân viên giỏi, có thể nói là mức chênh lệch quá lớn cho nên mới nghĩ không thông suốt.” “Thôi, đừng nói về cô ta nữa Anh xem TV với.” “Được đó, hôm nay có Running Man, đúng lúc xem cùng nhau.” Hạ Chí chuyển kênh, Running Man vừa đúng lúc mới bắt đầu, cô cười nói: “Mẹ em mê Tiểu Lộc lắm, luôn miệng gọi con trai tôi, con trai tôi thôi.” “Tiểu Lộc là ai?” Hạ Chí chỉ TV: “Đó, cái người trẻ nhất, dễ thương nhất đó!” Nguyễn Tấn nhìn một lát, là một đám ngôi sao đang chơi trò chơi, anh không có hứng thú với những trò đó Nhưng Hạ Chí bên cạnh cười đến nghiêng ngả, anh cảm thấy ngạc nhiên vô cùng Cuối cùng anh nói một câu tổng kết - “Chương trình này chỉ làm anh cảm thấy Angela Baby cũng không đẹp như người ta nói.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]