*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tôi chỉ cảm thấy bình thường có thành thật, sẽ không chơi chiêu trò gì nên mới thả lỏng cảnh giác đối với cô, còn cái gì cũng nói với cô Cô thì ngược lại, giả bộ yếu ớt muốn Nguyễn tổng bảo vệ cô khắp nơi, trong tiệc rượu còn uống rượu giúp cô nhiều lần Cô thật sự cho rằng cô làm việc không lọt giọt nước nào có phải hay không?! Tôi đều đã nhìn ra rồi, Hạ Chỉ, bụng dạ của cô thâm quá đấy.” Trong lòng Hạ Chí vốn đã không thoải mái, lại thêm bị Phùng Tinh Tinh chỉ trích không lý do gì, tất nhiên sắc mặt sẽ không dễ coi, “Tinh Tinh, cô uống nhiều rồi, giữa tôi và Nguyễn tổng không2có gì cả.” Phùng Tinh Tinh đẩy cô khá mạnh, “Cô lừa ai đây?! Tôi coi cô là bạn bè, cô coi tôi là cái gì? Quản lý Điền đã kể với tôi, lần trước cô làm hỏng hợp đồng với Mã Lực, là nhờ Nguyễn tổng bảo vệ cổ cô mới có thể tiếp tục ở lại công ty Tôi thật không ngờ, hóa ra cô và Nguyễn tổng đã sớm quen biết rồi Cô còn không nói gì với tôi cả, nhìn tôi cả ngày ở trước mặt Nguyễn tổng xum xoe thể hiện, cô thấy rất thích thú có phải hay không?” Hạ Chí làm bánh bao lâu như vậy, cô tự nhận so miệng lưỡi mình không cãi lại được Phùng Tinh Tinh, cũng thường tự nhủ8chịu thiệt là phúc Nhưng lúc này Phùng Tinh Tinh khơi mào chiến tranh không hề có lý do nào, quả thực là đang giẫm đạp lên danh dự của cô Cô nói: “Cô coi tôi là bạn bè? Bạn gánh tội thay thì có! Chuyện Mã Lực thì cô và quản lý Điền rõ ràng nhất, các người coi tôi là con dê thí mạng đưa đến miệng Mã Lực, đừng cho là tôi không biết!” “Cô.. bây giờ có tính nợ cũ với tôi có phải hay không?” “Là cô nhắc tới, không phải tôi, muốn tính nợ cũ cho rõ ràng ra hả? Từ khi tôi vào công ty đến nay, các người coi tôi là người mới, hố tôi bao nhiêu lần các người có tự9nhớ được hết không?” Phùng Tinh Tinh chó cùng rứt giậu, hai tay chống nạnh và chất vấn: “Ha, vậy cô muốn nói cô rộng lượng không tính toán với tôi đấy à?” “Tôi không nói không có nghĩa là tôi không biết, nhưng cô cũng một vừa hai phải thôi Lần đó Nguyễn tổng bảo vệ tôi, đó là bởi vì anh ấy cũng đã nhận ra sự thật tôi bị các người hại nên mới ra mặt giúp tôi Cô không ngờ tới nhỉ, tôi nhận thay việc của cô đi đón người xuống máy bay là Nguyễn tổng, lúc tôi đi tìm Mã Lực ký hợp đồng cũng đụng phải Nguyên tổng, đây đều là do tôi may mắn.” Phùng Tinh Tinh kinh ngạc đến không2thốt nên lời, nói cái gì cũng đều cảm thấy mình không có lý Nhưng đàn bà đanh đá vĩnh viễn sẽ không cho rằng bản thân mình vô cớ gây rối, “Chuyện khác tôi mặc kệ, hôm nay tôi phải nói rõ ràng một chuyện với cô Tôi thích Nguyễn tổng, cổ đừng có chăm chăm tranh giành người của tôi.” Hạ Chỉ chưa từng nói chuyện cao ngạo như thế, cô nhìn Phùng Tinh Tinh và nói: “Thứ nhất, tôi không có nhìn chăm chăm Nguyễn tổng Thứ hai, anh ấy cũng không phải là của cô!” “Chỉ cần cô không gây thêm phiền phức, anh ấy sớm hay muộn cũng là của tôi!” Phùng Tinh Tinh nói chắc chắn, cô ta tin tưởng vững chắc sức quyến rũ2của chính mình. Hạ Chỉ cảm thấy chẳng còn lời nào để nói với cô ta, có đôi khi cô thực sự không hiểu Phùng Tinh Tinh Chỉ cần là người thì đều nhìn ra được thái độ của Nguyễn Tân đối với cô ta, chính cô ta không thể nào không biết Vì sao cô ta còn có thể tự tin như thế chứ?! Tự tin như vậy, thực tế nói thẳng ra là cô ta tự ti mà thôi “Tinh Tinh, tôi không muốn ầm ĩ với cô, nếu như cô cảm thấy Nguyên tổng là của mình, vậy cô đi nói với anh ấy đi, nói với tôi vô dụng thôi.” Nói xong, Hạ Chí muốn đi mở cửa Phùng Tinh Tinh tóm cánh tay cô lại, ngang ngược nói: “Nhưng mà tôi cảm thấy Nguyễn tổng thích cô Nếu không phải cô chen chân vào giữa, anh ấy sẽ thích cô hay sao?” Hạ Chí quả thực tan nát cõi lòng, tại sao người nào cũng nói Nguyễn Tấn thích cô, nhưng cố tình là bản thân Nguyễn Tấn lại bác bỏ? Nếu Nguyễn Tấn thật sự thích cô, như vậy cô cũng nhận, nhưng người ta cố tình cao ngạo không chịu thừa nhận mà Nhưng Phùng Tinh Tinh lại cư xử với cô giống như cư xử với kẻ thứ ba, đáng cười, đáng tiếc, đáng buồn “Đó là cảm giác của cô, Nguyễn tổng thích ai không phải do cô cảm nhận mà được Cô đi mà hỏi anh ấy, đừng tới quấy rầy tôi được không?” Phùng Tinh Tinh tóm chặt cô không buông tay, buộc cô nói: “Vậy cô thề cô không có cảm giác với Nguyễn tổng đi! Cô thể sẽ không tranh giành Nguyễn tổng với tôi đi! Cô thề đi!” “Tôi dựa vào cái gì mà thề, cô dựa vào cái gì đòi tôi thề? Cô và Nguyễn tổng có quan hệ gì?” Ba vấn đề liên tiếp Hạ Chí hỏi làm Phùng Tinh Tinh thẹn quá thành giận, “bếp”, cô ta vung tay quăng cho cô một cái bạt tai Lúc này, buồng vệ sinh trong cùng mở cửa, Lý Hiểu Mai chạy ra can ngăn, “Đừng đánh, đừng đánh, có chuyện từ từ nói.” Cô ta cũng rất khó xử được không? Đi vệ sinh được một nửa thì Phùng Tinh Tinh xông vào, chặn Hạ Chí lại nói một thôi một hồi Vốn dĩ cô ta muốn chờ bọn họ đi rồi mới trở ra cho đỡ phải xấu hổ, thuận tiện cũng thỏa mãn lòng tò mò nhiều chuyện của mình một chút, ai ngờ, mới đó mà bắt đầu động tay rồi. Ngược lại Hạ Chỉ rất thản nhiên, người kinh ngạc là Phùng Tinh Tinh Trong lòng cô ta lộp bộp, thật muốn tự vả chết mình, trước khi gây sự cũng không xác định trước trong nhà vệ sinh có còn người hay không Nếu là người không quen biết thì cũng không coi là gì, sao cố tình lại là Lý Hiểu Mai cùng công ty thế này: “Lý Hiểu Mai, liên quan gì tới cô?! Nham hiểm thật, trốn ở bên trong nghe lén.” “Phùng Tinh Tinh cô đừng há mồm ra là phun rác nhé Tôi vào đây từ trước được không?!” “Sao? Tôi nói cô cô còn không phục? Cô xem quần áo trên người của mình đi, cùng một bộ sưu tập với bộ lần trước tôi mặc Ai mà chẳng biết đồ cô mua là học theo tôi? Cô không biết cô làm như vậy tôi rất phiền sao?” Mũi giáo của Phùng Tinh Tinh chĩa về phía Lý Hiểu Mai, Lý Hiểu Mai tức giận đến cả người run lên, hét to: “Phùng Tinh Tinh, cô có nói lý lẽ hay không hả?! Tôi dùng tiền của chính mình mua đồ, chọc gì tới cô? Tôi muốn mua cái gì thì mua cái đó, việc gì cần cô lải nhải?” “Tiền lương của cô mới được mấy đồng, muốn học đòi cũng học cho giỏi một chút Toàn là đi mua đồ giả nhái theo đồ thật của tôi, quả thực là hạ thấp cấp bậc của tôi!” “Cô...” Lý Hiểu Mai nổi cơn tam bành, nhưng đúng là là miệng lưỡi không bằng Phùng Tinh Tinh Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, huống chi là người Cô ta nói không lại bèn bắt đầu động chân tay Phùng Tinh Tinh trốn ra sau, kêu oai oái, “Này này này, cô chưa rửa tay, cô đừng chạm vào tôi, quần áo này của tôi đắt lắm đấy.” Lý Hiểu Mai càng tức, càng muốn nhào lên kéo quần áo của cô ta Người bên ngoài nghe động tĩnh bên trong càng ngày càng lớn nên gọi phục vụ tới Phục vụ đẩy cửa vào thấy thế cũng rối hết lên, nhanh chóng đi thông báo cho đồng nghiệp của bọn họ. Không gian của nhà vệ sinh nữ cũng không lớn, Phùng Tinh Tinh và Lý Hiểu Mai lôi kéo quần áo đối phương đẩy tới đẩy lui, ai cũng không chiếm được lợi thế Hạ Chí đi lên kéo bọn họ nhưng không làm nên chuyện gì, ngược lại làm chính mình ngã vạch xuống “Đáng đời, hai người các cô đối phó một mình tôi, ngã chết cô là đáng đời!” Phùng Tinh Tinh vui sướng khi người khác gặp họa Hạ Chí xem như hiểu được một đạo lý, vĩnh viễn đừng nói lý lẽ với người không nói lý. Rốt cuộc các đồng nghiệp cũng chạy đến Có điều hành lang và nhà vệ sinh đều khá nhỏ hẹp, những người chạy tới đều uống ít và phản ứng nhanh Người đầu tiên chính là Nguyễn Tấn Anh vừa nghe người phục vụ nói hai đồng nghiệp nữ của bọn họ đánh nhau ở trong nhà vệ sinh, nên nghĩ đến Hạ Chỉ đầu tiên “Đừng đánh nữa!” Nguyễn Tấn nổi giận gầm lên, chuyện này đúng là chẳng ra thể thống gì, mất hết cả mặt mũi rồi Các đồng nghiệp theo sát đến phía sau, nhao nhao tiến lên khuyên can, cứng rắn tách Phùng Tinh Tinh và Lý Hiểu Mai ra. Nguyễn Tấn bước lên nâng Hạ Chí bị ngã dưới đất dậy, lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ?” Hạ Chí lắc đầu, nhìn thấy Nguyễn Tân, nhìn thấy các đồng nghiệp, cô đã yên tâm rồi Hà Tử Tuấn hỏi: “Sao hai người lại đánh nhau thế? Đây là cách chúc mừng kỳ nghỉ đông sao? Đặc biệt vậy à.” Phùng Tinh Tinh ngại nói, nhưng Lý Hiểu Mai coi như tóm được cơ hội, cô ta cười khẽ nói: “Tôi cũng vì không chịu được khi thấy cô ta bắt nạt Hạ Chí Rõ ràng bản thân mình không chiếm được trái tim của Nguyễn tổng, còn ăn và Hạ Chí, đúng là cười chết người.” Phùng Tinh Tinh phát điên gào lên, “Lý Hiểu Mai, cổ còn nói nữa tôi sẽ xé nát miệng cố!” Đương sự ở đây đấy, sau này cô ta có còn muốn làm việc ở trước mặt anh được nữa không đây? Hai đồng nghiệp nam cùng lúc giữ chặt Phùng Tinh Tinh, cô ta mới không nhào qua được Ngược lại Lý Hiểu Mai không có suy nghĩ muốn đi đánh người nữa, nhưng thật ra chuyện nghe được vừa rồi đáng giá để cô ta tuyên dương một phen, cô ta lại cười nói: “Ấy các người biết không? Phùng Tinh Tinh ghen ghét Hạ Chí là trợ lý của Nguyễn tổng, lại còn cảnh cáo Hạ Chí đừng có tranh giành Nguyễn tổng với cô ta, còn nói Nguyễn tổng là người đàn ông của cô ta Hạ Chí, cô đúng là quá dễ bắt nạt, bị cô ta đánh một bạt tai cô cũng không hé răng Nếu đổi lại là tôi, tôi đã sớm đánh nhau với cô ta rồi, cô lại cứ nhịn lẫn nhịn nữa.” Phùng Tinh Tinh lại muốn nhào qua, “Lý Hiểu Mai, cô nói lại coi, cố nói lại coi!” “Ha ha ha, tôi cứ nói đây, tôi nói sai à? Cô cảm thấy Nguyễn tổng thích Hạ Chí không thích cô có phải hay không?! Đúng là cười chết người, đây là chuyện cười hài hước nhất tôi từng nghe đẩy Nguyễn tổng thích ai cô đi hỏi Nguyễn tổng đi Cô cảm thấy là cái thá gì? Cô hỏi Hạ Chí thì có nghĩa lý gì? Trái lại tôi cảm thấy Nguyễn tổng và Hạ Chí rất xứng đôi, cô mới là đồ thừa!” Trước mặt các đồng nghiệp, có nam có nữ, Phùng Tinh Tinh rốt cuộc cũng cảm thấy hơi nhục nhã Cô ta trừng mắt nhìn Lý Hiểu Mai một cách thù hằn và nói: “Lý Hiểu Mai, xem như có lợi hại Cô nhớ kĩ đó cho tôi.. Buông tôi ra!” Phùng Tinh Tinh đẩy đám đông ra, một mình chạy mất Vốn chỉ muốn đánh Hạ Chí để dằn mặt, ai mà ngờ lại bị Lý Hiểu Mai nghe thấy, càng không ngờ sẽ bị người cả công ty biết, quá mất mặt! Phùng Tinh Tinh vừa đi, mọi người cũng đều tản ra, cơm tất niên còn chưa ăn xong nữa mà Nguyễn Tấn là đàn ông, ở lại trong nhà vệ sinh nữ cũng không phải chuyện hay, anh thấy Đường Tư Điềm cũng ở đó bèn nhờ: “Đường Tư Điềm, cô chăm sóc Hạ Chí nhé” “Vâng.” Mọi người rầm rập đi ra ngoài, trong nhà vệ sinh chỉ còn lại có Đường Tư Điềm và Hạ Chí Hạ Chỉ hứng nước lạnh vỗ lên mặt, một cái tát này đã đánh cho cô ngớ cả người. Đường Tự Điểm tức giận bất bình nói: “Phùng Tinh Tinh này không biết xấu hổ lại còn đánh cậu, vừa rồi mình không có cơ hội ra tay Phải như có cơ hội thì chắc chắn mình sẽ không buông tha cho cô ta Có điều lần này Lý Hiểu Mai ra sức thật đấy, xem sau này Phùng Tinh Tinh còn dám kiêu ngạo như vậy không?!” Hạ Chí không nói gì cả, loại chuyện này vạch trần ra trước mặt mọi người, cô cũng cảm thấy mất mặt, huống chi là Phùng Tinh Tinh “Đúng rồi, Phùng Tinh Tinh và Hiểu Mai sao lại đánh nhau?” “Hiểu Mai vẫn luôn ở trong WC, nghe thấy Phùng Tinh Tinh đánh mình nên ra can ngăn Hai người nói qua nói lại rồi nói đến vụ mua quần áo Chuyện xảy ra nhanh quá nên mình không kịp phản ứng Lúc nhìn lại họ đã lao vào đánh nhau rồi, sau đó mọi người tới.” “Ha ha ha ha, con ả Phùng Tinh Tinh này thật là.. Mình kể cậu nghe, mỗi một người trong công ty đều muốn tìm cơ hội đánh một trận với Phùng Tinh Tinh, bao gồm cả đồng nghiệp nam luôn, cậu tin không?” “Không đến mức đó chứ?” “Cậu biết Phùng Tinh Tinh nói gì khi cãi nhau với Hà Tử Tuấn không, cô ta nói vừa thấy mặt Hà Tử Tuấn là biết anh ta liệt dương À đúng rồi, khi đó cậu vẫn chưa đến công ty đâu, ha ha ha Lần đó làm Hà Tử Tuấn tức giận đến nỗi suýt nữa từ chức.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]