*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh cởi quần áo chui vào chăn, hôm nay trong chăn còn lưu lại một hương thơm khác, trên gối đầu còn có một sợi tóc dài
Anh nhặt cọng tóc lên và ngẩn ra nhìn một lúc
Anh không muốn bỏ lỡ cổ gái tốt như vậy, nhưng so với bỏ lỡ, anh càng lo sẽ làm tổn thương cổ hơn.
Điện thoại di động reo vang, là cuộc gọi của mẹ, “Alo, mẹ.” “Tân, mẹ xem tin tức thấy Hàng Châu có bão tuyết, con có sao không?” “Chỉ đổ tuyết lớn thôi, bên này không sao ạ, hôm nay không cần đi làm.” “Ổ, vậy là tốt rồi
Con ở bên đó đã quen chưa?” “Đều ổn mẹ ạ, mẹ đừng lo lắng cho con.”
Trịnh2Ngọc Thục thở dài và nói: “Con đó, giống y như ba con, tính tình hướng như trâu, dù sao mẹ có nói gì hai người cũng không nghe.”
“Ha ha, nếu không nghe thì mẹ đừng nói nữa mà.” “Nếu con không phải con trai mẹ thì mẹ mới thèm vào nói con.” Nguyễn Tân nở nụ cười, trước kia ở cùng một chỗ luôn cảm thấy mẹ lải nhải, nhưng một khi ra ở riêng, đặc biệt là cách xa như vậy, anh lại rất nhớ mẹ, “Mẹ, mẹ và ba cũng phải giữ gìn sức khỏe.” “Ừ, việc này không cần con nói
Con thì sao, khi nào về.” “Nghỉ lễ con sẽ về thăm mẹ.”
“Ừ, sắp rồi
Về rồi cũng đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/594133/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.