Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong căn hộ của khách sạn, Nguyễn Tấn bật đèn “Không làm phiền” ở cửa, anh muốn ngủ bù
Anh cởi quần áo chui vào chăn, hôm nay trong chăn còn lưu lại một hương thơm khác, trên gối đầu còn có một sợi tóc dài
Anh nhặt cọng tóc lên và ngẩn ra nhìn một lúc
Anh không muốn bỏ lỡ cổ gái tốt như vậy, nhưng so với bỏ lỡ, anh càng lo sẽ làm tổn thương cổ hơn.
Điện thoại di động reo vang, là cuộc gọi của mẹ, “Alo, mẹ.” “Tân, mẹ xem tin tức thấy Hàng Châu có bão tuyết, con có sao không?” “Chỉ đổ tuyết lớn thôi, bên này không sao ạ, hôm nay không cần đi làm.” “Ổ, vậy là tốt rồi
Con ở bên đó đã quen chưa?” “Đều ổn mẹ ạ, mẹ đừng lo lắng cho con.”
Trịnh2Ngọc Thục thở dài và nói: “Con đó, giống y như ba con, tính tình hướng như trâu, dù sao mẹ có nói gì hai người cũng không nghe.”
“Ha ha, nếu không nghe thì mẹ đừng nói nữa mà.” “Nếu con không phải con trai mẹ thì mẹ mới thèm vào nói con.” Nguyễn Tân nở nụ cười, trước kia ở cùng một chỗ luôn cảm thấy mẹ lải nhải, nhưng một khi ra ở riêng, đặc biệt là cách xa như vậy, anh lại rất nhớ mẹ, “Mẹ, mẹ và ba cũng phải giữ gìn sức khỏe.” “Ừ, việc này không cần con nói
Con thì sao, khi nào về.” “Nghỉ lễ con sẽ về thăm mẹ.”
“Ừ, sắp rồi
Về rồi cũng đừng đi nữa, sang năm ở lại Đô Thành đi.”
“Thể thì phải xem ý của ba.” Trịnh Ngọc Thục đè thấp8giọng tiết lộ: “Lúc này ba con có cố chấp nữa cũng không ích gì, mẹ nghe người ta nói, chú Thẩm của con đã sắp xếp cho Thẩm Giai Dĩnh và con trai nhà Cục trưởng Trương gặp mặt rồi
Thẩm Giai Dĩnh sắp ba mươi, con gái lớn tuổi không chờ nổi
Ba con còn rầu rĩ không vui vì việc này mấy ngày đấy.”
“Thể ạ, vậy Trương Phàm và Thẩm Giai Dinh có thành không ạ?”.
“Việc này thì mẹ không nghe nói, ba con không cho mẹ đi hỏi thăm, ngại mất mặt.” “Ha ha, con biết rồi mẹ
Chỉ cần ba không ép con kết hôn thì cái gì cũng dễ nói.”
Cúp điện thoại, Nguyễn Tấn bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, trong đầu đều là dáng ngủ của Hạ Chí
Anh thích nhìn dáng vẻ cô ngủ say sưa, người có thể9ngủ ngon lành như vậy nhất định đều là người có cuộc sống đơn giản
Anh hâm mộ người như vậy.
Nhưng mà cô có đồng ý đến Đổ Thành với anh không?
Lại một câu hỏi hiện lên trong đầu, biểu cảm nhẹ nhõm khi nãy của Nguyễn Tấn lại bắt đầu căng thẳng
Anh từng nghe cô nói do không muốn xa nhà quá nên mới trở về Hàng Châu đi làm, hơn nữa ba mẹ cô cũng không muốn có xa nhà quá.
Cuối năm, tất cả mọi người đều bận tối mày tối mặt, cả sếp lớn Dương tổng ngày xưa rảnh rang cũng tới công ty chung lung làm việc
Sáu tháng cuối năm nay, vì Nguyễn Tấn đến đã mang đến lợi nhuận không tầm thường cho công ty, lợi nhuận của công ty tốt, tất nhiên là sếp lớn vui vẻ,2ngay cả phát tiền thưởng cũng cười ha hả
Phùng Tinh Tinh tươi cười ra khỏi văn phòng của Dương tổng, tiền thưởng sếp lớn cho rất dày, cô ta rất hài lòng
“Hạ Chí, đến lượt cô, vào đi.” “Um.”
Trên thực tế, Hạ Chí chưa gặp mặt Dương tổng được mấy lần nên khi bước vào văn phòng của anh ta vẫn rất căng thẳng, “Dương tổng.”
“Lại đây, ngồi đi.” Dương Thâm vươn tay ra hiệu
Hạ Chí bước lên trước, ngồi ngay ngắn ở đối diện, “Trước khi phát tiền thưởng, tôi muốn nói chuyện tử tế với cô,” Dương Thâm nói, “Tiểu Hạ, cô tới công ty đã nửa năm rồi nhỉ?” Hạ Chỉ căng thẳng, gật đầu đáp: “Dạ, là vào từ tháng tám.” “Kiến thức chuyên ngành của cô rất vững, tôi đã xem một vài hồ sơ cô làm,2Điền Lệ cũng không làm tốt bằng cô.” Hạ Chỉ cười khiêm tốn, “Cảm ơn Dương tổng đã khen ngợi, tôi và quản lý vẫn có chênh lệch nhất định.” “Mấy tháng gần đây biểu hiện của cô rất nổi bật, đi theo Nguyễn tổng tiến bộ rất lớn đó.” “Đúng vậy, Nguyễn tổng đã dạy cho tôi rất nhiều.”
Dương Thâm nhìn cô và hỏi với ý vị sâu xa: “Cô thích Nguyễn tổng?” Đúng là thẳng thừng thật, sếp lớn cũng hỏng chuyện như vậy, muốn dò la chuyện riêng của nhân viên à? Hạ Chí luống cuống nói: “Hả? Không..
không có, tôi chỉ rất kính nể Nguyễn tổng thôi, thật đấy!” Dương Thâm cười và thong dong nói: “Tiểu Hạ à, cô đừng hoảng hốt, tôi chỉ hỏi thử thôi
Thật ra, tôi coi Nguyễn Tấn như em trai, tôi có thể nhận ra cậu ấy rất để ý đến cô
Thời gian hai người ở chung dài, lại đều là độc thân, nảy sinh tình cảm rất bình thường.”
“Tuy nhiên, cô biết Nguyên tổng là người được Tổng công ty ở Đô Thành cử xuống
Nói thật, đây cũng không phải ý của Tổng công ty mà là của chính cậu ấy, bởi vì cậu ấy muốn trốn tránh một vài chuyện ở Đô Thành, một vài chuyện gia đình
Nhà cậu ấy cũng không phải gia đình bình thường..
Những thứ đó nói nhiều cô cũng sẽ không hiểu, đơn giản mà nói là, hai người không phải là người cùng một thế giới, không đến được với nhau đầu, hiểu không?”
Hạ Chỉ ngơ ngác gật gật đầu và nói: “Dương tổng, tôi nghĩ có thể anh hiểu lầm rồi, tôi và Nguyễn tổng chỉ là quan hệ cấp trên với cấp dưới, cũng không có gì khác.” “Thế là tốt nhất, tôi không muốn bởi vì khía cạnh tình cảm mà làm tôi mất đi một nhân viên giỏi
Cậu ấy rồi sẽ phải quay về, cô đi theo cậu ấy học hỏi cho tốt, về sau tôi sẽ giao nhiệm vụ quan trọng cho cô.” “Vâng, cảm ơn Dương tổng coi trọng.” Dương Thâm đưa một chiếc phong bì cho cô, “Đây là tiền thưởng của cô, cầm đi, năm mới vui vẻ, sang năm chúng ta cùng nhau cố gắng.” Hạ Chỉ đứng lên, trịnh trọng nhận phong bì, “Cảm ơn Dương tổng.” Ra khỏi văn phòng, cô bật ra một hơi thở thật dài
Cô vẫn chưa tiêu hóa xong lời của Dương tổng, cần suy ngẫm lại thật kĩ
“Hiểu Mai, Dương tổng gọi cô vào.” “Ừ, nghe rồi.” Lý Hiểu Mai mặt mày hớn hở, chỉ chờ giờ phút này
Hạ Chí ngẩn ngơ ngồi trên ghế, mở máy tính nhưng mắt cô mông lung, không vào đầu cái gì cả
Dương tổng nói cái gì? Anh ta nói Nguyên tổng để ý mình ư? Anh ta nói hai người nảy sinh tình cảm là rất bình thường ư? Nghĩa là gì? Mình có thể hiểu là Nguyễn tổng cũng thích mình không?
Nguyễn tổng, thích mình? Hạ Chỉ hơi vui vẻ, nhưng sự khổ sở lớn hơn vui vẻ, bởi vì Dương tổng còn nói, cô và Nguyễn tổng là người không ở cùng một thế giới, không đến được với nhau
Tại sao Dương tổng phải nói như vậy? Nguyên tổng cũng cảm thấy như thể ư? Họ đều cho rằng mình không xứng với Nguyễn tổng Tiệc tất niên buổi tối, tất cả mọi người đều đi, không thiếu một ai, người ngồi kín bốn chiếc bàn
So với sự tung tăng của những người khác, Hạ Chí luôn mất hồn
Trong lòng cô nghĩ đến lời của Dương tổng, rất nhiều lần muốn vọt tới trước mặt Nguyễn Tấn hỏi một câu anh có thích mình hay không, nhưng mỗi một lần đều bị chính lý trí của mình đè lại
Đường Tư Điềm khẽ huých cô và hỏi: “Hạ Chí, cậu làm sao vậy? Không nên một tiếng thế?”
“Không..
không có gì, vịt nướng này khá ngon.” Cô dời đề tài di
Trên sân khấu có thể đăng ký hát
Phùng Tinh Tinh bị mọi người đẩy đi lên hát, cô ta cũng không ngượng ngùng, thoải mái lên hát, hát xong một bài còn chủ động mời Nguyễn Tấn hát cùng
Nguyễn Tấn không chịu, tụ tập riêng tư với bạn bè hát một chút còn được, nhưng ở trước mặt các đồng nghiệp thì anh không làm.
Sếp đã nói không hát, tất nhiên đám nhân viên cũng sẽ không làm khó anh, cuối cùng là Hà Tử Tuấn bị đẩy lên hát đối với Phùng Tinh Tinh
Ánh mắt của Nguyễn Tấn lơ đãng hướng đến góc, thoạt nhìn cô cũng không vui cho lắm
Vì vậy anh lấy điện thoại ra, chủ động gửi một tin WeChat cho cô: Nhận tiền thưởng cuối năm vẫn không vui à? Chê ít à?] Di động của Hạ Chi đặt cạnh tay, vừa rung là thấy ngay, có kinh ngạc nhìn thoáng qua Nguyễn Tân, Nguyễn Tân nhìn điềm nhiên như không
Cô cầm điện thoại di động bấm mở lên và trả lời: Đâu có không vui đâu ạ
Ở cuối dòng cô bỏ thêm một icon le lưỡi, còn từ xa cười nhẹ về phía anh
Nguyễn Tân cảm thấy không ổn, lại hỏi: [Có phải Dương tổng nói gì với cô không? Hạ Chỉ đọc tin nhắn, trong lòng rối tinh rối mù, đủ loại cảm xúc nảy lên nên bất chợt không biết nên trả lời như thế nào
Nguyễn Tấn nhìn lén cô vài lần, trên cơ bản kết luận là Dương Thâm chắc chắn đã tìm cô nói chuyện, vì vậy anh lại gửi thêm một tin nhắn: [Cô không cần phải để ý tới lời anh ấy
Anh ấy không phải tôi, anh ấy cũng không thể thay mặt tôi.]
Hạ Chỉ hỏi: [Anh biết Dương tổng nói gì với tôi không?
[Biết sơ sơ, đoán được.)
Hạ Chỉ nhìn thấy câu trả lời càng không biết nói tiếp như thế nào
Trong lòng cô vừa ấm ức vừa giận, nghĩ thầm: Cái gì gọi là biết sơ sơ, cái gì gọi là đoán được? Dương tổng nói anh cũng thích em, em có thể hỏi thằng anh rốt cuộc anh có thích em hay không ư? Rõ ràng anh đã từ chối em, rõ ràng em đã thử buông tay, tại sao vào ngay lúc này lại nói những lời không thể nào hiểu được đó với em?!
Hạ Chỉ không trả lời, cất luôn điện thoại đi
Cô nói nhỏ: “Tư Điềm, mình đi toilet một lát.”
Đường Tự Điềm đang xem những người kia chọc cười trên sân khấu, những người này bình thường đi làm luôn đứng đắn, bắt đầu chơi bời là lộ hết bản chất, “A được, cần đi cùng cậu không?”
“Không cần đâu.” Đường Tư Điểm không để ý nữa, tiếp tục nhìn bọn họ chơi đùa
Tầm mắt của Nguyễn Tấn vẫn luôn bám theo cô, trong lòng rất lo lắng cho cô
Đang chuẩn bị đi ra ngoài, Dương Thâm bỗng nhiên đập lên vai anh và nói: “Tân, đội ngũ này của tôi đều là nhân tài ưu tú nhất
Nếu cậu có thể giúp tôi quản lý ba năm, ba năm là đủ rồi, tôi cảm thấy Hoa Mậu có thể lên sàn chứng khoán đấy, cậu tin không?” Dương Thậm uống nhiều nên bắt đầu tán gẫu với anh
“Vậy sang năm tôi vẫn ở lại đây nhé?” Nguyễn Tấn cười đáp
“Đó đó đó, là cậu nói, tôi coi là thật đấy.”
“Ha ha, cũng không phải không thể.”.
Dương Thâm trực tiếp khoác vai anh, giơ ly rượu lên mời anh: “Chú em à, tôi rất hy vọng cậu đến đây giúp tôi, thật đó
Ba tôi lớn tuổi nên sức khỏe không tốt, hở ra là bị bệnh nằm viện
Người già rồi, không còn bao lâu nữa, tôi muốn thừa dịp hiện giờ ông còn sống mà ở cạnh ông nhiều hơn
Có cậu trồng chừng công ty, tôi còn có thể bứt ra được
Nếu không có cậu, tôi cảm thấy đau cả đầu
Haiz, nghĩ thôi cũng đã đau đầu.”
Nguyễn Tấn nhấp một ngụm rượu và nói: “Tôi hiểu, tôi hiểu
Tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc.”
“Anh em tốt, mời cậu thêm ly nữa.” Trên sân khấu, Phùng Tinh Tinh hát hết bài thì đưa micro lại cho cho những người khác, cô ta cũng đi ra ngoài
Vừa rồi đứng ở trên sân khấu hát, thấy Nguyễn Tấn và Hạ Chí mắt đi mày lại, trong lòng cô ta chua làm
Trong toilet, Hạ Chí rửa tay xong đang muốn đi ra ngoài, nhưng bị Phùng Tinh Tinh từ trước mặt đi tới chặn lại ở cửa, “Hạ Chí, chúng ta nói chuyện đi.” Phùng Tinh Tinh vừa nói vừa đẩy cô đi vào, trở tay đóng cửa toilet lại.
Hạ Chỉ nghi ngờ hỏi: “Nói chuyện gì? Làm sao vậy?” “Cô còn không biết xấu hổ hỏi sao vậy, tôi đã thấy rành rành cô đang quyến rũ Nguyễn tổng
Người trong cả công ty đều biết tôi thích Nguyễn tổng, có một hai phải tranh giành với tôi có phải hay không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.