*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
#
“Nghe tôi một câu, sau này đừng ngốc nghếch để bị người khác lợi dụng. Có một số việc con gái không thể làm thì chắc chắn là không thể làm. Đừng đánh mất nguyên tắc, hiểu không?” Hạ Chỉ cái hiểu cái không, “Ý anh là tới quán bar vào buổi tối sao? Nhưng mà không phải rất nhiều hợp đồng đều phải thế này mới ký thành công ư?” Nguyễn Tấn liếc nhìn cô, ôi, giới trẻ, vẫn quá ngây thơ, anh nói bằng kinh nghiệm của người từng trải: “Hợp tác đàng hoàng cũng không cần thông qua thủ đoạn bẩn thỉu để đạt được, nơi ký hợp đồng cũng không cần phải ở những chỗ phức tạp kiểu này.”
Thấy dáng vẻ cổ ngóng cổ nhìn mình, anh không kìm được duỗi ngón tay ra, búng cái tách2vào trán của cô, “Ngốc giống như có thể này, bị người ta bán cũng không biết.”
Trái tim Hạ Chí lại đập rộn lên, cô khoác áo khoác của anh, cùng anh sóng vai đi về phía trước, còn bị anh búng vào trán. Ngoài người nhà, từ trước đến nay cô chưa từng thân thiết với người khác phái nào như thế. Ngày hôm nay, cô gặp anh vừa từ thủ đô đến. Trong vòng một ngày gặp nhau hai lần, từ phàn nàn đến biết ơn, cũng không đến nỗi động lòng. Nhưng chính ngày hôm nay đã thay đổi cả cuộc đời cô. Con hẻm nhỏ không dài, nói vài câu đã đi hết, phía trước chính là con đường lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/594114/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.