*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ông ta bỗng nhiên trở nên dữ tợn, vung tay lên và nói với mấy cô gái tiếp rượu: “Các cô đi ra ngoài cho tôi.” Các cô gái vừa rồi còn cười, lập tức trở nên lúng túng, “Mã tổng, các ông còn chưa cho tiền boa.” Mã Lực móc ra từ trong túi một chồng tiền thật dày đặt trên bàn trà bằng thủy tinh, “Cầm tiền cát nhanh lên!” Một xấp tiền đó được bọc ở giữa bằng một tờ giấy, chắc khoảng một vạn tệ. Bốn cô gái tiếp rượu cầm tiền, và biết điều rời đi, trong phòng VIP chỉ còn lại bốn ông lớn. Trong lòng Hạ Chí rất hoảng loạn, nhưng bề ngoài xem như bình tĩnh, cất giọng dõng dạc: “Mã tổng, tất cả2mọi người đều hiểu biết lẫn nhau. Hôm nay nếu tôi không về nhà bạn của tôi chắc chắn sẽ báo cảnh sát, đến lúc đó xảy ra chuyện gì có lẽ sẽ khó coi đây.” “Ha ha, cô mới tới Hàng Châu thì bạn bè ở đâu ra? Nghe nói vẫn sống một mình, bạn nào của cô chờ cô ở ngoài hả? Gọi vào cùng nhau vui vẻ đi.” Hạ Chí cắn răng, cảnh giác từng giây từng phút. Ánh đèn trong phòng VIP không sáng lắm, cô nhìn thấy chung quanh có ba người đàn ông trưởng thành vây quanh, hoặc là cười cô, hoặc là đánh giá cô từ trên xuống dưới. Chỗ gần cửa nhất còn có một người đàn ông trưởng thành đang ngồi. Mặc8dù anh ta nghiêng mặt, nhưng nghĩ cũng biết chẳng phải người tốt lành gì. Cô càng luống cuống hơn. Mã Lực nói: “Tiểu Hạ, cô là một người mới. Chỉ cần tối nay cô hầu hạ anh em bọn tôi thật tốt, đừng nói là hợp đồng của công ty của tôi, ba người bọn họ tùy tiện đưa có một vài hợp đồng cũng đủ cho cô ăn chơi đến ba hay năm năm. Tiểu Hạ, tôi để ý cô rất lâu rồi. Sau này ở Hàng Châu tôi che chở cho cô, bảo đảm cô có thể...” Còn chưa nói dứt lời, Hạ Chí bỗng nhiên đẩy cánh tay Mã Lực đang nắm lấy bả vai cô ra, đẩy mạnh ngực gã ra, thừa dịp đó chạy về9phía cửa. “Này cô...” Mã Lực chóng mặt nên ngã xuống ghế sofa, trong nhất thời chưa gượng dậy được. Nhưng mà, trong phòng VIP không phải đơn giản chỉ có Mã Lực háo sắc ngập trời, những người khác cũng thế. Bình thường đám người này đều chơi cùng nhau, vật họp theo loài. Lý Minh và Triệu Chấn Hưng nhanh chân chặn đường đi của Hạ Chí. Lý Minh chính là lão Lý - người vừa rồi đã ôm gái giải quyết một lần ở nhà vệ sinh, vừa thấy ngoại hình tươi trẻ của Hạ Chí thì lại hứng lên nữa. “Tiểu Hạ phải không, ha ha, vóc dáng rất non, cũng có cá tính, lần đầu đi xã giao hả? Không sao, trước lạ sau quen, sau2này ở Hàng Châu, các anh sẽ che chở cho em.” Triệu Chấn Hưng đi thẳng lên nắm lấy cằm cô, nói một cách dâm đãng: “Em gái, em đừng dùng ánh mắt này nhìn bọn anh, sẽ làm bọn anh càng hứng tình hơn thôi, ha ha ha ha.” Hạ Chí lùi ra sau một bước, tuyệt đối không cho bọn họ chạm vào mình. Coi như cô đã hiểu rõ, hôm nay cô bị Điện Lệ đưa vào hang cọp. Cô sợ hãi hỏi: “Các ông muốn làm gì?... Tôi cảnh cáo các ông đừng làm bậy, nếu không các ông sẽ hối hận. Mã Lực đã đứng dậy, ôm lấy eo cô từ phía sau. Cô sợ đến mức hét lên một tiếng rồi bị đẩy ngã2xuống sofa. “A, các ông đang phạm pháp đấy, phải ngồi tù, á... Cứu mạng... Đừng chạm vào tôi, các ông phải ngồi tù...” Mã Lực ấn chặt hai tay của cô trên ghế sofa, Lý Minh và Triệu Chấn Hưng song song bắt lấy chân cô đang đá lung tung, không cho cổ động đậy. Mã Lực nói một câu vè coi thường, đỏ, ngồi tù? Cục trưởng Cục Cảnh sát là cậu của mẹ tôi. Viện trưởng tòa án là ba nuôi của tôi. Cô nói bọn họ có thể đắc tội với tôi được không?” Hạ Chí cực kỳ bất lực, liều chết không nghe theo, “Cứu mạng, cứu mạng...” Cô dùng hết sức lực gào lớn. “Ai tới trước? Lão Lý còn được không?” “Nói nhảm, đương nhiên rồi, tôi tới trước!” Hạ Chí thậm chí đã có lòng muốn chết, tay chân cô bị đè lên nên không động đậy được, trong phòng VIP lại không có ai đến cứu. Cái tên già Lý Cương này đã từng làm lung tung với gái, sao có thể để loại người như thể làm bẩn?! “Đừng chạm vào tôi, các ông đừng chạm vào tôi!” Cô khàn giọng dùng hết sức gào lên. Hét lên vài lần thì giọng nói đã khản đặc, cảm giác sợ hãi to lớn như một tấm màn sân khấu bao phủ lấy cô, khiến cô ngạt thở. Đúng lúc đó, một tiếng gầm giận dữ ngăn tất cả lại, “Đủ rồi!” Nguyễn Tấn vẫn luôn ngồi ở bên cạnh đột ngột ra lệnh, “Buông người ta ra!” Mã Lực, Lý Minh, Triệu Chấn Hưng cũng không dám làm bừa, chỉ đưa mắt nhìn nhau. Sắc mặt Nguyễn Tân rất xấu, nhặt túi từ dưới đất lên, sau đó kéo thẳng cô ra khỏi tay bọn họ. “Đi theo tôi,” anh nói. Hạ Chí bị dọa sợ hãi, cả người còn đang run rẩy. Cô cũng không thấy rõ khuôn mặt của người đó thì đã bị anh kéo ra ngoài. “Tân, Tân.” Mã Lực đuổi lên trước và nói, “Tân, chơi đùa thôi mà. Hiếm khi cậu đến một chuyến, anh em tôi chắc chắn sẽ tiếp đón cậu thật tốt.” Triệu Chấn Hưng: “Đúng vậy, Tân, không xảy ra chuyện đâu, một đứa con gái mà thôi. Với thế lực của ba bọn tối ở Hàng Châu này vẫn chơi được.” Lúc này Hạ Chí mới lấy lại tinh thần từ trong sự hoảng loạn. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang kéo cô, lại hoảng sợ thêm lần nữa, “Thì ra mấy người là cùng một giuộc, Nguyễn tổng?!” Ba người hơi sửng sốt, “Hai người quen nhau?” Nguyễn Tấn không đáp lại cô, chỉ nghiêm túc trừng mắt ba người bạn tốt, nghiêm túc nói: “Ba năm không gặp, không ngờ các anh đã lung tung đến thế này. Sau này chúng ta không còn là bạn bè nữa, cũng hi vọng các anh tự giải quyết cho tốt, đừng làm quá nhiều chuyện ác độc. Nếu không, quả báo sẽ đến rất nhanh.” Nói xong, anh kéo Hạ Chỉ ra khỏi phòng VIP. Bên ngoài phòng VIP vẫn là một màu đen như mực, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, cả trai lẫn gái nhảy múa cuồng loạn. Ai cũng không biết chuyện vừa xảy ra ở trong phòng VIP, càng không biết trong góc nào đó đang xảy ra những chuyện dơ dáy bẩn thỉu kia. Hạ Chỉ chống đối, nhưng Nguyễn Tấn tóm rất chặt, cô không chống lại được. “Ôi!” Một con ma men không biết từ đâu vọt ra, đâm thẳng vào người Hạ Chí, tay của cô cũng thoát khỏi tay của Nguyễn Tấn. Cô sợ bị Nguyễn Tân đưa đi, nhưng giây phút này, cô càng sợ hơn lạc mất anh hơn. “Cút sang một bên!” Nguyễn Tấn đề thấp giọng mắng một câu, đẩy tên ma men ra rồi lại kéo Hạ Chí sang. Lúc này, anh trực tiếp ôm cô đi ra ngoài, mãi đến lúc đi ra khỏi quán bar. Vừa ra bên ngoài quán bar, gió lạnh phả vào khiển đầu cô đau nhức, tác dụng của cồn trong ly rượu mạnh vừa rồi bắt đầu phát huy. Trái ngược với sự ồn ào bên trong, bên ngoài lại rất yên tĩnh, thậm chí còn có vẻ hơi hiu quạnh, ô tô qua lại cũng không nhiều. Hạ Chí bắt đầu cảnh giác, đột ngột đẩy anh ra. Nguyễn Tấn thấy quần áo cô xộc xệch, tóc cũng rối bời, nên không nói lời nào cởi áo vest và khoác lên người cô. “Giả mù sa mưa ít thôi, các người là cùng một giuộc.” Hạ Chí giơ tay chặn lại, áo vest của anh rơi thẳng xuống đất. Nguyễn Tấn cười nhạt, không nhanh không chậm xoay người nhặt áo khoác lên rồi nói: “Nếu có muốn người khác hiểu lầm cố là gái thì cứ để vậy mà đi từ con hẻm này ra ngoài đi. Tôi nghĩ chắc sẽ có không ít người đến hỏi giá, hoặc là, lối thẳng cô đi luôn.” “...” Hạ chỉ không dám không tin lời anh. Nguyễn Tấn lại khoác áo vest lên người cô, ôn tồn nói: “Một cô gái trẻ, đêm hôm khuya khoắt sao lại đến chỗ như thế này?! Bản thân không có đầu óc, có trách người khác cũng vô dụng. Đi thôi, tôi đưa cô về.” Hạ Chí hoảng hốt nhìn anh, cô không biết bên dưới lớp da đẹp mắt này là lòng dạ như thế nào. “Nếu tôi cùng một giuộc với bọn họ, bây giờ cô có thể yên ổn đứng ở chỗ này hay sao?” “Vậy anh cũng không phải người tốt.” Nguyễn Tấn lại nở nụ cười, cô gái này vẫn rất biết nói đùa, “Nếu công ty các cô sai cô đến đón máy bay, như vậy chắc cô phải biết thân phận của tôi. Dùng lại câu nói của cô, tất cả mọi người đều hiểu biết nhau, nếu xảy ra chuyện gì tôi cũng trốn không thoát. Tôi là người bên ngoài tới, ở Hàng Châu không có quyền thế che trời như bọn họ, hơn nữa vừa rồi tôi đã cắt đứt với bọn họ rồi.” Hạ Chí nghĩ thầm, anh ấy nói cũng đúng. Nếu anh có suy nghĩ giống với bọn họ, chắc chắn sẽ không ra tay cứu giúp, hơn nữa anh là Phó tổng giám đốc của Tập đoàn Viễn Đại, quyền cao chức trọng, chắc là sẽ không làm chuyện gì xấu trong lúc đi công tác đầu. “Cô gái, tôi thừa nhận tôi cũng không tốt lành gì, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không gây tổn thương cho cô, tin tôi một lần được không?” Có thể là do ánh mắt của anh chân thành quá mức, nụ cười của anh đẹp trai quá mức, thế rồi Hạ Chí không có lý do nào nghi ngờ anh, còn không hiểu sao nhịp tim cũng tăng nhanh. Dù cho là như thế nào, trong khoảnh khắc cô tuyệt vọng bất lực nhất, là anh đã cứu cô, là anh đã nói với cô - “Đi theo tôi”. Nguyễn Tấn thấy ánh mắt cô dịu xuống, lịch sự làm động tác mời, “Đi thôi, đi ra ngoài mới đón xe được.” Hạ Chỉ khẽ gật đầu, siết chặt áo khoác, cùng anh sóng vai bước đi. Dọc theo đường đi quả thật có không ít đàn ông đi ngang qua, có mấy người thầm thì gì đó. Hạ Chí hơi sợ hãi, theo bản năng dựa sát vào Nguyễn Tấn hơn một chút. Nguyễn Tấn bật cười, thoải mái dang tay khoác lên vai cô, “Đừng sợ, không sao đâu.” Hạ Chí chú ý đến tay của anh, vừa sạch sẽ vừa thon dài, cực kỳ đẹp. Cô chưa từng thấy người đàn ông nào có tay đẹp đến vậy. Cô lặng lẽ quay đầu nhìn anh. Ánh đèn lớn ở ngã tư trước mặt rọi lên mặt anh trông rất đỗi đẹp trai, nụ cười của anh nhã nhặn mà dịu dàng, thật sự làm cho người khác ấm lòng. Cô nói: “Tôi tên là Hạ Chí, cảm ơn Nguyễn tổng.” “Hạ Chi Hạ chí trong Đông Chí Hạ Chí à?” “Ừm, đúng vậy.” “Tên rất dễ nhớ, mặt mũi cũng rất dễ nhớ, vừa rồi tôi vừa liếc mắt đã nhận ra cô rồi.” Hạ Chí bắt đầu nói chuyện với anh: “Hồi chiều thành thật xin lỗi, tôi không nên nói xấu anh. Lúc ấy tôi chỉ chờ đến nỗi không kiên nhẫn được nữa, còn làm chậm trễ công việc cho nên mới phàn nàn.” “Nói như vậy, người nói xin lỗi nên là tôi chứ.” “Ấy... Tôi không có ý này...” Hạ Chí nghẹn lời, bầu không khí trở nên lúng túng. Nguyễn Tấn hỏi tiếp: “Còn chưa nói cô đấy, đêm hôm khuya khoắt đến đây làm gì? Cô là đồ ngốc à?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]