*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ai bảo anh không bật đèn.”
“Không phải là anh muốn cho em không gian và bầu không khí để suy xét sao, em đã nghĩ ra phải hỏi như thế nào chưa?” Thấy Kiều Tâm Duy vẫn do dự, Giang Hạo nhào tới, đè nặng lên vai cô, khoảng cách gần đến nỗi hơi động là sẽ tiếp xúc, “Quan hệ hai chúng mình đến nước này, em còn có cái gì không tiện hỏi nữa? Bắt đầu từ lúc Phương Mân Y nói đến tiệm cà phê, sắc mặt của em đã không đúng rồi, có lời gì thì nói thẳng đi.”
Hơi thở khi anh nói chuyện không ngừng phả2lên mặt cô, giọng điệu nói chuyện lại thành khẩn như vậy, cô cảm thấy bản thân mình trêu người người ta nên nói không lại.
“Đầu tiên em phải nói trước, em tin tưởng anh.” “Ừ, rồi sao?”
“Nhưng mà anh có vài chuyện lừa em.” “Em đều biết rồi?”
Trong lòng Kiểu Tâm Duy căng thẳng, “Nói như vậy, là thật ư?” Vẫn là Giang Hạo có tâm tư tỉ mỉ, đoán tới đoán lui như vậy, quỷ mới biết bọn họ đang nói cái gì, hay là ông nói gà bà nói vịt. Anh nói thẳng: “Ngay từ đầu quán cà phê là anh giúp A Nặc mở, anh gần như là nhà đầu tư, có điều anh đã rút cổ phần từ lâu rồi, bây giờ là của một mình cô ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/594048/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.