*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hi Bảo cực kỳ hài lòng về ngọn nguồn cái tên của mình, bé xoay tròn tròng mắt, hỏi: “Sáng sớm tinh mơ, viết như thế nào ạ? Mẹ máu dạy con đi.”
Kiều Tâm Duy cầm bút, viết lên giấy bốn chữ này. Mắt Giang Chí Trung xem Bản tin thời sự, miệng khẽ nói: “Ừm, tên rất hay.”
Giang Hạo nghe thể, trong lòng lại không thể kiếm được sự thương tiếc. Lúc sinh Tại Hi chỉ có một mình cô. “Hết thảy bắt đầu lại một lần nữa”, cô đã2chuẩn bị sẵn muốn cùng con sống nương tựa lẫn nhau cả đời rồi. Mỗi khi nhớ tới những khổ sở trước kia đã để cô phải chịu, Giang Hạo tự trách muôn phần. Hi Bảo nhìn bốn chữ kia, nhiều nét quá, phức tạp quá, vì thế bèn nói: “Thôi, chờ con lớn thêm chút nữa rồi lại học.” Bé lập tức gấp vở tập viết chữ lại, tung ta tung tăng đi tìm ông nội, “Ông nội ơi, hôm nay có tin tức gì ạ?”
Sau đó, Giang Chí Trung bắt đầu hứng thú bừng bừng giảng chuyện quốc gia đại sự, Hi Bảo nghe như hiểu như không, dù sao qua một đêm, bé sẽ quên sạch. Kiều Tâm Duy thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/594047/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.