*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Ha ha, ngoan lắm, mẹ sẽ dọn nhanh, dọn nhà xong rồi nhanh chóng sang đó được không?” “Dạ được ạ, mẹ, con muốn đi đạp xe, không nói với mẹ nữa, tạm biệt mẹ.” Hi Bảo cúp điện thoại rất nhanh, Kiều Tấm Duy cầm điện thoại, không tự giác nở nụ cười. Làm trẻ con sướng thật, chỉ cần ăn no ngủ ngon, có đồ chơi là mọi chuyện đều tốt rồi. Cô hi vọng Hi Bảo có thể tận hưởng thời thơ ấu tốt đẹp này. Căn hộ kép, diện tích rộng, có nhiều phòng, một mình cô quét dọn đúng là việc khổ sai. Có điều trước nay cô chưa từng sợ vất vả bao giờ. Cô không muốn để bản thân dừng lại, cho dù chỉ một giây đồng2hồ rảnh rỗi cũng đều không muốn. Bởi vì có một giây rảnh rỗi, cô sẽ suy nghĩ đến Giang Hạo, có giây thứ nhất, sẽ có giây thứ hai, sẽ có vô số giây phía sau nữa, sau đó sẽ đau khổ không chịu nổi giống như khi uống say tối hôm qua. Không biết qua bao lâu thì điện thoại đổ chuông, cô xem thử, là A Nặc gọi tới, cô chống cây lau nhà bấm nghe máy: “Alo, A Nặc, có chuyện gì không?” “Cậu đang làm gì vậy? Thở hổn hển thể.” “Quét dọn vệ sinh ấy mà, ngày nghỉ đầu tiên nên quét dọn vệ sinh.” “Đảm đang vậy à?” “Chứ gì, ha ha, thật ra cũng không cần quét tước gì cả, Giang Hạo thu7dọn rất sạch sẽ, mình chỉ sắp xếp các phòng lại một chút thôi, sau đó lau sàn là xong rồi.” “Ổ, mình còn nghĩ cậu được nghỉ rồi, gọi cậu ra ngoài ngồi chơi. Gần đây người làm đều trở về quê ăn Tết rồi, trong tiệm quạnh quẽ đi không ít. Cậu có thời gian ra đây ngồi chơi không?” Kiều Tâm Duy nhìn thời gian, đã sắp một giờ, vậy mà cô không phát hiện, “Ôi chà, một giờ rồi, bỗng nhiên cảm thấy đói quá, vậy cậu chờ mình một chút, mình phải sửa soạn tí, nửa tiếng nhé.” “Được, chờ cậu.” Quán cà phê trong khúc quanh, trên ban công nhỏ lộ thiên, mặt trời ấm áp vào đông lẳng lặng chiếu xuống sau giờ ngọ, đóa1hoa, lá xanh, mỗi một chỗ đều lộ nét an tĩnh và đáng yêu. A Nặc ngồi trên ghế sofa ngoài ban công nhỏ, nhàn nhã dựa vào trên lan can nhìn ra đầu hẻm, cô thường xuyên ngồi nhìn như vậy, một lần là cả một ngày, cô không biết người trong lòng mình chờ đợi có thể xuất hiện hay không, cô không biết người mà bản thân đang ngốc nghếch đợi chờ, đến tột cùng là ai. Hẻm nhỏ có một chiếc Audi trắng chạy vào, cô xốc dậy tinh thần nhìn kĩ, là xe của Kiều Tâm Duy, trước kia Giang Hạo từng lái, cho nên cô nhận ra. A Nặc đứng dậy, thuận tay vuốt lại đầu tóc, sau đó giơ cánh tay, vẫy về phía Kiều Tâm7Duy ở bên dưới, “Tâm Duy.” Kiều Tâm Duy ngẩng gương mặt tươi cười lên cũng vẫy tay lại với cô, “Mình vẫn chưa ăn cơm trưa, bà chủ Lưu thưởng cho mình một miếng cơm được không?” “Mau lên đây, đã chuẩn bị xong rồi.” Kiều Tâm Duy tăng nhanh bước chân đi vào, bên trong đúng thật là vắng vẻ, cả người phục vụ ở quầy pha chế cũng đang cúi đầu chơi di động. “Chào mừng quý khách, ồ, là chị Giang ạ, bà chủ đang ở trên lầu chờ chị.” “Ha ha, tôi biết rồi.” Kiều Tâm Duy khe khẽ mỉm cười với phục vụ. Lúc đi lên lầu, cô nghe thấy người phục vụ đang nói, “Cô nhìn kia kìa, chính là cô ấy, cô ấy chính là0vợ của Giang Hạo.” Sau đó, một người phục vụ khác cũng ngẩng đầu nhìn lên cầu thang, “Ồ, hóa ra là cô ấy à, bạn của bà chủ, lần trước đã tới rồi.” Kiều Tâm Duy không để ý gì cả, lập tức đi lên lầu. Ánh mặt trời trên ban công rất tuyệt, hôm nay không có gió, ánh mặt trời chiếu xuống, không cảm thấy lạnh chút nào. A Nặc lười biếng ngồi kia, trên đùi phủ một tấm thảm mỏng, nhìn ánh mắt mơ màng của cô ấy thì biết, cô nàng này nhất định là buồn ngủ rồi. “Tới rồi à, đồ ăn đều sắp nguội rồi.” A Nặc mở nồi ủ ra, vừa nhấc vung, từng luồng hơi nóng thoát ra, cùng với cả hương thơm, “Chưa nguội, mau tới ăn đi, Mì Gạo Qua Cầu nấu trong nồi ủ, mùi vị rất ngon.” Kiều Tâm Duy chảy cả nước miếng, vội vàng ngồi vào bàn, “Cảm ơn bạn yêu, vậy mình không khách sáo đâu.” A Nặc nhìn cô và nói: “Có cả quầng thâm mắt luôn rồi, mấy ngày nay không ngủ ngon nhỉ?” “Vẫn thế thôi.” “Giang Hạo quay về quân đội thật rồi?” “Cậu không ngăn cản à?” Kiều Tâm Duy lắc đầu, không ngừng nhét đồ ăn vào miệng, “Ngon thật.” A Nặc tiếp tục hỏi, “Vì sao không ngăn cản chứ? Mình thấy những nhà bình luận kia phân tích đạo lý rõ ràng, đều nói ai đi thì người đó chính là Quách Học Ngôn tiếp theo.” Hiếm khi có hứng thú như vậy, hiểm khi cô không nghĩ về Giang Hạo như vậy, trái lại hay rồi, A Nặc lại cố tình muốn truy hỏi, cô bình tĩnh nói: “Là anh ấy khăng khăng muốn đi, thứ mà anh ấy đã kiên trì, mình cũng không còn cách nào.” “Vậy giờ anh ấy thế nào? Ở đâu? Có khỏe không?” Kiều Tâm Duy ngẩng đầu, nhìn A Nặc, “Ha ha, cậu quan tâm anh ấy như vậy à?” A Nặc nở nụ cười một cách cường điệu, còn đứng lên đi đến trước mặt cô và nói: “Nào có, mình quan tâm cậu có được không, cậu mới phục hôn với Giang Hạo, con trai của hai người cũng còn nhỏ, anh ấy lại quay về quân đội, mình thấy không đáng thay cho cậu.” Kiều Tâm Duy ẩn bả vai A Nặc, để cô ngồi xuống lại, “Cậu đừng kích động như vậy mà.” Ánh mắt của A Nặc lập lòe, cười rất xấu hổ, “Ha ha, đâu có, không phải... không phải là mình lo lắng cho hai người đầy sao.” Phụ nữ trời sinh nhạy cảm, đặc biệt là ở khía cạnh quan hệ nam nữ, giác quan thứ sáu đặc biệt nhanh nhạy. Vẻ mặt của A Nặc giờ phút này, sự hoảng loạn trong mắt cô ấy, giống y như đúc vẻ mặt năm đó của Tôn Dung Tuyền. Chẳng qua, khi đó cô hoàn toàn không để ý, mà cô của hôm nay, sẽ không ngốc đến mức bỏ qua điểm này. Kiều Tâm Duy buông đũa xuống, nhìn chằm chằm vào mắt A Nặc, thái độ khác thường, “A Nặc, hôm nay cậu gọi mình tới là để hỏi chuyện của Giang Hạo ư?” A Nặc thấy khuôn mặt trịnh trọng và nghiêm túc của cô, trong lòng càng căng thẳng, mà lòng càng căng thẳng, ánh mắt sẽ càng trốn tránh, hoàn toàn không dám đối mặt với cô. “Không có mà, là mình nhàm chán quá, nghĩ cậu cũng nghỉ lễ rồi nên mới hẹn cậu tới tâm sự ấy mà.” Kiều Tâm Duy nói: “Chuyện của Giang Hạo, không phải thứ mình có thể hỏi. Cho tới bây giờ, quân đội chưa từng liên hệ với mình, cho nên mình cũng không biết tình hình của Giang Hạo.” “Vậy cậu không thể liên hệ với anh ấy sao?” A Nặc buột miệng thốt ra, nói xong, chính cô đều cũng muốn vả vào miệng mình, chán nản đến nỗi gục hẳn đầu xuống. Chỉ trong nháy mắt, Kiều Tâm Duy đã chẳng còn cảm thấy đói chút nào nữa, ngược lại cảm thấy bụng trướng lên ghê tởm, “A Nặc, cậu... cậu nói thật với mình, cậu và Giang Hạo...” “Không có!” A Nặc vội vã phủ nhận, ánh mắt của hai người giao nhau, nhìn nhau không nói gì. Chỉ cần một lần đối mắt, A Nặc cũng đã hoàn toàn bị đánh bại. Kiều Tâm Duy rốt cuộc ngồi không nổi nữa, cô không thể tưởng tượng ra được chuyện này, cho dù chỉ là thử nghĩ, đều cảm thấy khó có thể hít thở. Bốn năm đã qua, bốn năm cô rời đi, đã xảy ra những gì? A Nặc chắc đã vì bất bình cho cô mà chỉ trích Giang Hạo, Giang Hạo chắc đã vì tìm cô mà không ngừng liên hệ với A Nặc. Dần dà, hai người sẽ quen thuộc. A Nặc từ chức, muốn mở tiệm, Giang Hạo còn lấy ra ba mươi triệu để đầu tư, ra tiền ra sức, còn giúp tìm mặt tiền. Sau đó nữa, tiệm cà phê được mở, Giang Hạo sẽ đến đây ngồi... Ba mươi triệu đấy, đây không phải một con số nhỏ, cô không dám nghĩ tiếp, quá đau đớn. Cổ đã sớm nghi ngờ ngọn nguồn của ba mươi triệu này, nhưng cô căn bản chưa từng nghi ngờ giữa A Nặc và Giang Hạo sẽ có gì đó. Cô cho rằng tình bạn của cô và A Nặc rất bền vững, cô cho rằng tình cảm giữa cô và Giang Hạo rất bền vững, tựa như năm đó, cô và Tôn Dung Tuyên, Kỷ Tiểu Hải cũng vậy. Tuy nhiên, bọn họ song song phản bội cô. A Nặc bắt đầu khóc, khóc không thành tiếng, không nghe thấy âm thanh, chỉ có nước mắt yên lặng chảy ra, cô dũng cảm chống lại đôi mắt của Kiều Tâm Duy, thẳng thắn nói: “Tâm Duy, là mình yêu đơn phương Giang Hạo, Giang Hạo không phản bội cậu, không một chút nào.” “Cậu cho rằng cậu nói như vậy, mình sẽ tin tưởng cậu ư? Dù sao Giang Hạo không ở đây, dù sao cũng đều đã qua, cậu muốn nói thế nào là tùy cậu.” A Nặc giơ tay lên thề, “Mình thì mỗi một chữ hiện giờ mình nói đều là sự thật, nếu có dối trá, mình sẽ bị sét đánh” Kiều Tâm Duy đột nhiên đẩy nhẹ nồi ủ, nước dùng trong nồi bắn ra hắt thẳng lên tay cô, “...” Nhiệt độ của nồi ủ là hai trăm độ, tuy rằng đã nguội bớt, nhưng độ nóng vẫn không thấp, vừa bắn trúng, mu bàn tay cô lập tức đỏ một mảng lớn. “Không sao chứ?” A Nặc vừa sợ vừa sốt ruột, kéo tay cô thổi, “Có đau không? Có cần dội nước không?” Kiều Tâm Duy rút tay về, lẳng lặng nhìn cô, “A Nặc, kể nghe xem, mình muốn biết toàn bộ.” Đau đớn trên tay nào so được với nỗi đau trong lòng. Kể cả bọn họ có quan hệ kia thì thế nào, khi đó cô và Giang Hạo đã ly hôn, sao có thể nói Giang Hạo ngoại tình được?! Hai người lại ngồi xuống lần nữa, chỉ là gió đã lớn hơn một chút, thổi bạt hơi nóng bốc lên từ nồi ủ ra bên ngoài. A Nặc nói: “Rất khó kìm lòng trước người đàn ông giống như Giang Hạo. Lúc mình nhận ra được suy nghĩ này, chính mình cũng giật nảy, mình cho rằng mình đã che giấu rất khá, nhưng vẫn bị anh ấy phát hiện, anh ấy là một người khôn ngoan cỡ nào mà. Sau khi biết anh ấy bèn rút cổ phần, hơn nữa nói rõ ràng với mình, anh ấy giúp mình chỉ vì muốn giúp người mà cậu quan tâm thổi. Mình nghe xong những lời này thì cảm thấy mình không xứng làm bạn của cậu, mình xin lỗi, Tâm Duy...” “Từ khi nào?” “Phát hiện yêu anh ấy là lúc quán cà phê mới vừa mở, số lần anh ấy tới thật sự rất ít, tổng cộng chỉ tới năm lần mà thôi. Cho nên đến tháng năm năm nay, anh ấy mới phát hiện mình đối với anh ấy không giống với người khác, sau đó anh ấy lập tức rút cổ phần.” A Nặc vô cùng thẳng thắn, thẳng thắn đến nỗi cô cũng không dám tin. Nhớ đến năm xưa Tôn Dung Tuyên và Kỷ Tiểu Hải bí mật quấn lấy nhau như thế nào, cô cũng không dám tin tưởng lời A Nặc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]