*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không biết bắt đầu từ khi nào, lúc cô nói những lời này trở nên rất tự tin, trong lòng có một sự kiên định và kiêu hãnh kỳ lạ. Với cô mà nói, công việc đã trở thành một loại phụ thuộc. Có, càng tốt, không có, cũng sẽ không sao cả. Cô có thể không hoàn toàn dựa vào Giang Hạo, nhưng Giang Hạo trước sau vẫn là hậu thuẫn kiên cố của cô, cũng là niềm tự hào của cô.
Ra khỏi cửa chính của tập đoàn đầu tư Thịnh Thế, cả người Kiều Tâm Duy nhẹ nhàng. Hôm nay là lần đầu cô cảm2thấy nhẹ nhàng nhất từ khi đi làm tới nay. Cô có cảm giác chân chính được đón nhận, chân chính được hòa nhập. Quay đầu lại nhìn tòa nhà cao rộng của tập đoàn, được cảnh mặt trời lặn làm nổi bật, tòa nhà đồ sộ mà lộng lẫy, bức tường thủy tinh phản chiếu ánh hoàng hôn vàng, nóc nhà chọc thẳng tận trời, cao không thấy đỉnh.
Nhưng hoàng hôn ở Lâm Châu càng tinh khiết hơn, mặt trời lặn ở Lâm Châu càng đẹp hơn.
Tiếng còi ô tô “bíp bíp” ngắt ngang nỗi niềm cảm khái của cô. Cô theo tiếng nhìn lại, thấy A Nặc và Tiểu Chi đang vẫy tay với cô qua cửa sổ xe. Cô vui6vẻ, trở về lâu như vậy, cô vẫn chưa đi tìm bọn họ, bọn họ lại tìm tới cô trước tiên.
Thực tế, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/594023/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.