Tình hình trong phòng rất rối loạn, Hà Thường và Đái Tứ Thủy chạy trốn khắp nơi, nhưng bọn chúng là những con cá lọt lưới, vùng vẫy giãy chết được mấy lần thì bị bắt lại.
Đám cảnh sát nhìn thấy tình hình trong phòng thì sợ đến đờ người, vì cửa sổ bị đóng chặt nên căn phòng rất âm u và ẩm ướt, trên mặt đất chỉ phủ rơm rạ, bọn trẻ ngồi trên lớp rơm rạ ấy, ăn uống ngủ nghỉ hoàn toàn tại chỗ. Hai bé2trai đang trốn trong góc, trông vừa gầy vừa đen đúa bẩn thỉu, sắc mặt không tốt chút nào, ánh mắt cũng mất đi sự ngây thơ và hoạt bát của một đứa trẻ.
Giang Hạo run rẩy ôm lấy Tại Hi, đây là lần đầu tiên anh ôm con, xúc động biết bao. Đứa bé đã lớn như vậy, vừa cao lớn, vừa trắng trẻo rắn chắc, đôi mắt to lúng liếng giống hệt Kiều Tâm Duy, chỉ là gương mặt nhỏ bị đánh sưng lên khiển trái tim anh đau6nhói.
Hai tay run run của Giang Hạo cởi dây thừng trên người thằng bé ra. Hai tên buôn người đáng chết kia, cột tay chân của đứa bé đến nỗi làm nó bị thương. Anh đau lòng sờ sờ mặt thằng bé, khóe miệng nó đang chảy máu, lòng anh cũng rỉ máu theo.
Vừa cởi dây thừng ra, Tại Hi hỏi ngay: “Chú ơi, chủ là người mẹ gọi đến cứu cháu ạ?” Đứa bé lúc tỉnh lúc mê, người mặc đồng phục là chú cảnh sát, vậy người mặc âu0phục hẳn là người mẹ gọi đến rồi. Giang Hạo ôm chặt đứa bé bằng một tay, nói: “Mẹ ở bên ngoài, chúng ta đi tìm mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593982/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.