*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Vậy lúc nào thì ăn Tết?”. “Bây giờ là tháng mười, cách Tết khoảng ba bốn tháng nữa.” Tại Hi cảm thán thốt lên: “A, lâu vậy ạ, đến lúc đó chắc bà ngoại ông ngoại bác trai bác gái sẽ quên con mất.” “Làm sao thể được, không đâu.” Tại Hi đột nhiên nói: “Mẹ, con muốn xi xi.” Kiều Tâm Duy nhìn đồng hồ, chỉ lát nữa là tới thời gian kiểm tra vé rồi: “Hi Bảo nhịn một lát được không? Lên xe lửa đi xi xi được không?” Tại Hi nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn lại, nói: “Hu hu hu, nhịn không được.” “Vội như vậy à?” “Dạ dạ dạ dạ, mẹ, con nhịn không nổi.” Hết cách, Kiều Tâm Duy chỉ có thể dẫn thằng bé đi tìm nhà vệ sinh. Nhà ga đông đúc phức tạp, rất2nhiều người không hề biết sự nguy hiểm đang ẩn nấp trong đám đông, hơi không chú ý thì sẽ gặp nạn. Bé trai ba tuổi đang trong thời kì nghịch ngợm, luôn luôn không kìm được nỗi tò mò khi đi đến những nơi mới mẻ. Cạnh nhà vệ sinh có một cửa hàng bán con rối, vừa đi ra, Tại Hi đã nhảy cẫng lên chạy vào tiệm con rối ấy. “Hi Bảo, con chạy chậm một chút, mẹ theo không kịp.” Vừa xách hành lý, vừa phải trông con, mẹ đơn thân đúng là không dễ dàng chút nào. Cửa hàng con rối cách khoảng hai mươi mét vuông, hai hàng container đặt song song ở giữa, những con rối to nhỏ được trưng bày khắp cửa hàng, con lớn cao bằng người6thật, con nhỏ thì nhỏ hơn cả ngón tay, chúng được treo trên container, trên tường, và ở khắp mọi nơi. “Hi Bảo, Hi cục cưng, chậm chút, kéo mẹ đi với này.” Chỉ trong giây lát, Tại Hi đã biến mất ngay trước mắt cô, chắc là thằng bé chạy ra đằng sau container: “Hi Bảo, ra đây nào, Hi Bảo.” Thú thật, lúc Kiều Tâm Duy vừa bước vào, người cô run lập cập, những đôi mắt sáng ngời biết nói ấy khiến cô cảm thấy sợ hãi. Hình như Tại Hi bé bỏng cũng cảm giác được điều này, lúc đi vào trong, nỗi tò mò ban đầu đã biến thành nỗi sợ hãi khủng khiếp, thằng bé òa khóc. Kiều Tâm Duy chảy mồ hôi, đập vào mắt cô là hình0ảnh Tại Hi đứng giữa hai hàng container, xung quanh là những con rối to nhỏ, bị dọa sợ đến phát khóc. Nhìn vẻ mặt vô tội và thông cảm của ông chủ tiệm trẻ tuổi, Kiều Tâm Duy cười cười xin lỗi, bế Tại Hi ra ngoài. Tại Hi ôm chặt cổ của mẹ, khóc nói: “Cái chú kia đáng sợ quá.” Kiều Tâm Duy dở khóc dở cười: “Những cái đó đều là đồ chơi, là giả thổi con.” “Thật, là thật, hu hu hu hu.” Kiều Tâm Duy đánh vào mông của thằng bé một cái: “Xem con còn dám chạy đi lung tung không, chỗ nào càng đông người thì con càng phải đi theo mẹ, biết chưa?” Tại Hi dụi mắt, gật đầu liên tục: “Dạ, dạ, mẹ, con không chạy lung tung nữa.” ở5cách đó không xa có một khu triển lãm cá nhân, các nhà kinh doanh đang tổ chức hoạt động bán hạ giá ở đó, có hai người hóa trang thành chú rể vui vẻ và sói xám giá để phát tờ rơi. Sự chú của Tại Hi ngay lập tức bị hấp dẫn: “Mẹ, chú dê vui vẻ, con muốn chụp hình với chú dê vui vẻ. Mẹ, qua đây, chúng ta mau qua bên đó đi.” Kiều Tâm Duy cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhìn đồng hồ, vẫn còn khá dư dả thời gian, cô bế con trai qua đó. Cô dặn dò một câu: “Chụp hình cũng được, nhưng con đừng đi lung tung, nhớ chưa?” “Dạ dạ dạ.” Tại Hi gật đầu như giã tỏi. Khu triển lãm được trang trí khá9đẹp mắt, rất nhiều nhân vật phim hoạt hình, có biển quảng cáo, có người thật hóa trang, còn có rất nhiều khí cầu, người xem cũng rất đông. Đi vào khu triển lãm, Kiều Tâm Duy đặt Tại Hi xuống. Tại Hi hoàn toàn quên mất nỗi sợ hãi ở cửa hàng con rối, cũng quên khuấy đi lời dặn dò của mẹ, cậu bé vừa chạy vừa nhảy xung quanh hai nhân vật hoạt hình. Kiều Tâm Duy tức giận hét lên: “Hi Bảo, con dừng lại, mẹ giận rồi đấy, Hi Bảo!” Tại Hi còn tưởng mẹ mình đang chơi trò diều hâu bắt gà, cô càng đuổi, thằng bé càng chạy. Chưa đẩy vài phút, Kiều Tâm Duy mệt mỏi thở không nổi nữa: “Hi Bảo, chúng ta đã nói rồi mà, con nghe lời, đừng chạy lung tung.” Tại Hi nghịch ngợm nói: “Mẹ chạy không nổi rồi, vậy là con thắng rồi, con thắng mẹ rồi.” Kiều Tâm Duy thở dài thườn thượt: “Thằng nhóc chết tiệt này.” Chỉ mới hai giây, cô vừa cúi người nghỉ chân một lát rồi ngẩng đầu lên mà Tại Hi đã biến mất. Kiều Tâm Duy tức giận đến mức lắc đầu, con gấu nhỏ này lại chạy lung tung nữa rồi. “Hi Bảo, Hi Bảo, mau ra đây đi.” Cô chạy tới: “Hi Bảo??” Thằng nhóc này, con đâu rồi? Khu triển lãm lớn như thế, trốn đi đâu rồi? “Không chơi nữa Hi Bảo, chúng ta phải lên tàu rồi, Hi Bảo?” Gọi vài tiếng mà vẫn không thấy Tại Hi đâu, Kiều Tâm Duy nóng ruột, bước chân cũng nhanh hơn: “Tại Hi, Kiều Tại Hi, con mau ra đây cho mẹ, mẹ giận rồi, giận thật đấy, Kiều Tại Hi?” Qua càng lâu, lòng cô càng sốt sắng hơn. Cố tìm bên trong và bên ngoài khu triển lãm ba lần, cũng ngó nghiêng sang khu bên cạnh nhưng lại vẫn không thấy thằng bé. Quản lý khu triển lãm nghe thấy cũng khuyến khích mọi người cùng nhau tìm, nhưng họ xác định đứa bé không ở khu triển lãm. Lúc này, mặt Kiều Tâm Duy đã tái nhợt, vừa vội vàng vừa hoảng loạn. Đầu tiên cô tới quầy phục vụ, mời nhân viên ở nhà ga phát thông báo tìm người, sau đó chạy đến chỗ cảnh sát tuần tra xin giúp đỡ. Cảnh sát nói: “Ai, sao cô không trông con cẩn thận vậy, bọn buôn người ở nhà ga nhiều lắm, đây là vụ mất tích trẻ em lần thứ ba trong tháng này rồi đấy.” Hối hận, tự trách, sợ hãi, tất cả đều không đủ để diễn tả tâm trạng của Kiều Tâm Duy vào lúc này. Cô bất giác ý thức được một điều, Tại Hi có thể đã bị bắt cóc rồi. Cô quỳ xuống, cầu xin: “Xin các anh hãy cứu con của tôi, không có nó làm sao tôi sống nổi, van xin các anh!” Cảnh sát nhanh chóng kéo cô lên, nói: “Chắc chắn chúng tôi sẽ tìm đứa bé, nhưng cô đi đến đồn cảnh sát báo cáo thông tin của đứa bé đi, tốt nhất là kèm theo ảnh chụp của nó, để mọi người xung quanh đều có thể để ý.” “Cảm ơn, cảm ơn.” “Nhưng khả năng của chúng tôi có hạn, không thể chắc chắn là sẽ tìm được, còn ở nhà ga thì dễ rồi, nhưng nếu ra khỏi nhà ga thì cô nên chuẩn bị tâm lý.” Tại sao lại có chữ “nhưng” này chứ, Kiều Tâm Duy không thể chịu nổi, nước mắt chảy xuống như mưa, cô gào khóc trước mặt mọi người như một kẻ điên, vừa khóc vừa gọi tên Tại Hi. Từng giây từng phút trôi qua, sắc trời tối dần, Tại Hi vẫn bặt vô âm tín. Vừa nhận được tin, cả nhà họ Cảnh đã tức tốc chạy đến nhà ga, mọi người tìm không được ôm đầu khóc nấc, nhưng đau lòng thì đau lòng, cũng phải nghĩ cách để tìm đứa trẻ. Bên trong đồn cảnh sát, cảnh sát bật video lấy từ camera ở khu triển lãm lên, Kiều Tâm Duy khó tin nhìn video, hình ảnh một tên áo đen mờ mờ ảo ảo, cách cô khoảng ba mét, ngay lúc cô cúi đầu trong giây lát đã nhanh nhẹn bế đứa bé đi mất. Bọn buôn người dùng một thứ giống như khẩu trang che kín miệng và mũi của thằng bé, chưa đầy một phút, thằng bé đã lịm đi. Video có rất nhiều đoạn, thì ra bọn buôn người đã theo dõi họ từ trong phòng chờ, còn bám theo họ đi vào cửa hàng con rối. Cửa hàng con rối cũng cung cấp video trong tiệm, bọn buôn người đeo khẩu trang đi vào cửa hàng, còn mặt đối mặt nhìn Tại Hi một lát trong đó. Kiều Tâm Duy bừng tỉnh, thì ra cái chú mà Tại Hi nhắc đến không phải con rối mà là người thật, đó là bọn buôn người, cũng do cô quá bất cẩn. Trên màn hình hiển thị, sau khi tên buôn người thực hiện xong hành vi thì trốn đi ngay lập tức, chạy về phía cổng phía Đông của nhà ga. Ở cổng ra, chúng dễ dàng bế đứa trẻ đang mê man ra khỏi nhà ga, có rất nhiều người bên cạnh, nhưng không ai nghi ngờ cả. Cảnh sát nói: “Nhóm buôn người này từng dùng hành vi tương tự để bắt cóc hai đứa trẻ, con của cô là đứa thứ ba, chúng tuyển chọn những bé trai ba bốn tuổi, và thường nhân cơ hội người nhà không để ý để thực hiện hành vi” Kiều Tâm Duy đã khóc đến mức đau đớn, đầu óc hoảng loạn của cô bị bủa vây bởi những hình ảnh Tại Hi bị lừa bán, cô không dám nghĩ đến việc Tại Hi sẽ ra sao, nếu như có thể, cô tình nguyện dùng mạng mình để đổi lấy sự an toàn của con trai. Muộn rồi, đứa trẻ đã không ở nhà ga, họ có ở lại đây cũng chẳng làm nên chuyện gì. Cảnh Thương lái xe chở mọi người về nhà, vừa lái xe, vừa ngó quanh tìm kiếm. Kiều Tâm Duy đã ngất đi hai lần, hai vợ chồng già cũng khóc hết nước mắt, đối với họ chuyện này là một kiếp nạn lớn. Dương Giai Giai bỗng nói: “Tìm Giang Hạo!” Cô nhảy dựng lên, nhìn Kiều Tâm Duy đang ngồi ở phía sau, lặp lại: “Tìm Giang Hạo, Tâm Duy, tìm Giang Hạo, anh ta quen biết rộng, sẽ có nhiều cách, hơn nữa Hi Bảo là con trai của anh ta.” Mọi người đồng ý liên tục: “Đúng vậy, mau tìm Giang Hạo đi, điện thoại điện thoại, gọi điện cho Giang Hạo.” Kiều Tâm Duy dao động, trong lòng dấy lên một chút hi vọng, cô nhìn tay Hạng Linh, nhìn hình ảnh bà đang thúc giục cô gọi điện thoại cho Giang Hạo. Tay Hạng Linh run run lấy điện thoại di động ra, nhân dãy số của Giang Hạo, điện thoại kết nối nhưng không ai bắt máy: “Ôi trời ơi, thằng bé không bắt.” Không bắt, lại gọi, tiếp tục gọi: “Làm sao bây giờ, Giang Hạo không nghe máy!” Cảnh Thượng chuyển hướng đầu xe, nói: “Đến nhà cậu ta tìm.” Bây giờ điều họ cần phải làm chính là chạy đua với thời gian. Những kẻ chết tiệt kia đều không có đạo đức, Tại Hi ở trong tay chống thêm một giây thì nguy hiểm nhiều hơn một chút. Trong căn phòng tối đen, phòng khách yên tĩnh, ánh sáng yếu ớt phát ra từ màn hình di động, Hạng Linh vẫn gọi cho anh, nhưng điện thoại lại đang trong chế độ im lặng. Giang Hạo ngồi ở ngoài ban công, tựa lưng vào cánh cửa thủy tinh, kẹp lấy điếu thuốc hút từng hơi, dưới chân của anh là vô số tàn thuốc lá khác. Anh híp mắt lại, nhìn ngọn đèn sáng lên trong những ngôi nhà cách đó không xa, lòng chợt trào dâng từng cơn khổ sở. Bỗng loáng thoáng bên tai, anh nghe thấy tiếng gõ cửa, đó là tiếng gõ ồn ào và liên tục không ngừng. Anh quay đầu, vịn lên cửa thủy tinh từ từ đứng dậy. Lòng anh não nề, anh nghĩ chắc hẳn lại là mẹ rồi, đáng ghét. Một lúc lâu sau, cửa vừa mở ra, Giang Hạo sửng sốt khi thấy Kiều Tâm Duy và Cảnh Thượng đứng ở trước cửa, Kiều Tâm Duy quỳ thụp xuống đất, khóc nói: “Con trai tôi bị bọn buôn người bắt cóc ở nhà ga, anh hãy cứu thằng bé, cứu thằng bé đi!” Cổ họng cô đã nghẹn lại, nói một câu thôi cũng tốn sức vô cùng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]