*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cái gì?!” Hạng Linh kinh ngạc không thôi: “Là ý của Giang Hạo hay là ý của nhà nó?”
“Là ý của ai thì có gì quan trọng đâu, quan trọng là, con và Giang Hạo đã không thể quay lại được nữa, ha ha.” Cô cười khổ rồi cúi đầu tiếp tục sắp xếp hành lý. Hạng Linh lo âu thấp thỏm ôm Tại Hi, bà vừa giận vừa đau lòng nói: “Mẹ của Giang Hạo xem thường chúng ta, trước đây là thế, bây giờ cũng vậy. Họ ức hiếp người quá đáng, cũng không thấy sự khổ cực của2con mấy năm nay, họ còn có lương tâm hay không?!” Kiều Tâm Duy thở dài, cô dỗ dành mẹ mình: “Mẹ, mẹ đừng nhắc đến chuyện này nữa. Họ là nhà danh gia vọng tộc, con không với cao nổi, con cũng không muốn vào nhà họ nữa, sau này con nuôi Tại Hi sống tốt là được.” Lòng Hạng Linh hơi chua chát, nước mắt rơi xuống: “Tâm Duy, là mẹ vô dụng, nếu không phải trước đây mẹ giục con mau lấy chồng, con sẽ không gả ngay cho Giang Hạo khi chưa kịp suy nghĩ chu đáo.” Tại Hi thấy bà ngoại khóc, thằng bé sốt ruột lau nước mắt giúp bà: “Bà không khóc, bà không sợ, có cháu ở đây, cháu sẽ bảo vệ bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593979/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.