Gang Hạo cũng không vội trở về, cảnh sát mặc thường phục đang mai phục rất đông ở quảng trường Đại Duyệt. Hôm nay cũng giống như những ngày trước, không gian ở đây rất náo nhiệt. - “Đội trưởng, góc 9 độ 50, không phát hiện đối tượng khả nghi, có thể chỉ là bom khói.” “Tiếp tục theo dõi sát sao, Thủ trưởng Giang đã đáp máy bay rồi, sẽ đến đây nhanh thôi.” “Vâng.”
sân bay, Giang Hạo vừa xuống máy bay thì gọi ngay cho Kiều Tâm Duy. Vẫn giống như những cuộc gọi trước, tiếng chuông vang lên dai dẳng nhưng không ai bắt máy cả. Đi đâu rồi cơ chứ?! “Alô, mẹ đón Kiều Tâm Duy chưa? Con gọi cho cô ấy đến cháy máy nhưng không thấy nhận điện thoại.” Lâm Thái Ấm thú thật nói: “Đi rồi, trong nhà không có ai cả, không biết con bé đi đâu.” Tim Giang Hạo thắt lại: “Tìm cô ấy ở chỗ khác thử xem, con đến Đại Duyệt trước.”
“Aiz, con cẩn thận.” “Da.” Lâm Thái Ấm ôm ngực ngồi xuống ghế sofa, ôi tim của bà, lâu rồi không đập mạnh như vậy. Trước đây bà lo cho chồng, bây giờ lại lo cho con. Mãi bà mới cho đến lúc con bà chịu ở lại thủ đô để làm những nhiệm vụ có độ nguy hiểm thấp hơn, không ngờ lại xảy ra vụ bắt cóc như thế này. Bọn bắt cóc gọi điện đến chỉ tên Giang Hạo, không hề đòi tiền, vậy chỉ có thể là đòi mạng. “Ai da lão gia à, tôi đã bảo là đừng nói cho A Hạo rồi, ông cứ nằng nặc đòi báo cho nó.” Bà dựa vào ghế sofa, cảm thấy hối hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593861/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.