“Nói lại với Giang Hạo, cô gái anh ta yêu nhất - Tiêu Thiên Ái đang ở trong tay tôi. Mười giờ tối nay anh ta phải đến quảng trường Đại Duyệt.”
Ngoài cửa nhà kho vang lên giọng nói của một người đàn ông đang gọi điện thoại. Kiều Tâm Duy và Tiểu Thiên Ái nhìn nhau, thì thầm nói: “Không phải Thẩm Đại Hải bắt cóc cô, bọn họ nhắm đến Giang Hạo.” Lòng cô hơi đằng đẵng, vì sao bọn họ nói người mà Giang Hạo yêu nhất là Tiêu Thiên Ái, vì sao bọn họ lại muốn bắt cóc Tiêu Thiên Ái để uy hiếp Giang Hạo, vì sao, vì sao chứ?!
Mặc dù cô không nói câu tiếp theo, nhưng Tiểu Thiên Ái không phải đứa ngu. Cô ta nhận ra ánh mắt nghi ngờ và chất vấn của cô: “Sợ là A Hạo đắc tội với ai rồi.”
Kiều Tâm Duy tỉnh táo lại, cô bình tĩnh quan sát cẩn thận tình huống xung quanh. Nhà kho này có hai cửa trước và sau, nhưng cửa sau đã bị khóa bằng dây xích, chỉ cửa trước mới có thể ra vào. Cửa trước có người trông coi, nếu muốn đi ra ngoài thì phải đối đầu chính diện với bọn bắt cóc, không thể đùa được! Ngẩng đầu lên nhìn, cửa sổ trên mái nhà cũng không ít, nhưng cửa sổ ở rất cao, trừ khi có cánh mới bay lên nối, càng không ổn!
“Đau quá...” Tiếu Thiên Ái rên rỉ khe khẽ, tay cô ta bị dây thừng thô cứng trói lại đã đỏ lựng.
Kiều Tâm Duy cũng bị y như vậy. Cô lăn trên đất mấy vòng để đến gần Tiểu Thiên Ái, chịu đựng cơn đau để giúp Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593860/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.