Sau khi được hỗ trợ, Trần Kinh Nghiệp đã qua cơn nguy kịch. Bác sĩ nói anh ta bị chấn động não, kèm theo say rượu nên bị sốc tạm thời, cần phải ở lại bệnh viện để quan sát một ngày.
Hẳn là Vân Thanh trên trời có linh, thế nên dù anh ta ngã từ độ cao như vậy xuống nhưng vẫn không chết, nhờ một nhánh cây đỡ rồi mới rơi xuống đất, Trần Kinh Nghiệp bị gãy xương ở nhiều nơi, nhưng may là vẫn giữ được tính mạng. Khi rời khỏi bệnh viện, bầu trời ở phía Đông đã le lói ánh sáng bàng bạc, một ngày mới lại bắt đầu.
Trong xe taxi, tài xế liếc nhìn hai người qua kính chiếu hậu. Gương mặt cả hai đều bị thương, đặc biệt là người đàn ông, vừa chằng chịt vết thương lại vừa bẩn thỉu. Nếu không phải hai người đi từ bệnh viện ra, chắc chắn ông sẽ không đồng ý cuốc xe này. Vừa ngồi lên xe, nước mắt đã đầm đìa trên mặt Kiều Tâm Duy, Giang Hạo ôm lấy vai cô nói: “Bà cô của tôi ơi, sao vậy? Sao lại chảy nước mắt không ngừng thế này?” Cũng vì nhìn cả người anh đầy vết thương nên cô mới đau lòng như vậy, cô đau khổ nói: “Đợt trước ở núi tuyết còn chẳng thấy anh bị thương nhiều như thế, bây giờ lại thành thế này... Nếu để mẹ nhìn thấy, chắc chắn bà cũng khóc.”
Quả thật là như vậy, cả cuộc đời mẹ anh đều sống trong sự lo lắng bồn chồn, thời trẻ thì lo cho chồng, bây giờ thì lo cho con trai. Đã là người phụ nữ nhà họ Giang thì chắc chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593854/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.