Lúc này Giang Hạo đang ở trong một rừng cây tối đen, lá cây quá dày đặc, anh nhìn lên không thấy một chút ánh sáng nào, gọi to cũng chỉ nghe tiếng vang của chính mình, cơ bản không vang ra đến bên ngoài. Anh lấy điện thoại ra, nhưng không hề có chút tín hiệu nào. Cả đỉnh núi to lớn, cây cối rậm rạp, anh chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm dã ngoại của bản thân, dò dẫm ước tính để tìm.
Bỗng nhiên, anh phát hiện có dấu vết bụi cây bị gãy, chứng minh đúng thật có người đã lăn xuống, không còn cách nào, anh chỉ có thể tay không leo xuống, cứu người quan trọng.
“Trần Kinh Nghiệp, Trần Kinh Nghiệp...” Anh vừa leo vừa gọi, nhưng không có một tiếng đáp lại nào. Đã nửa tiếng trôi qua, nửa tiếng này mỗi giây đều là giày vò, Kiều Tâm Duy ở ban công chắc đã gấp đến độ sắp điên rồi, không phải nói chỗ này không cao ư, sao chẳng có chút động tĩnh nào thể này, không phải đã có cứu hộ rồi ư, sao chẳng có tin tức gì cả?! Ánh sáng mỏng manh của đèn pin chiếu không được quá xa, trong rừng cây đều là bụi gai thấp bé, đầy gai nhọn, vừa không cẩn thận là sẽ bị thương, Giang Hạo ngậm đèn pin vào miệng, tay không tóm lấy dây mây hoặc tảng đá lớn chậm rãi leo xuống, càng đi xuống tâm tình của anh càng nặng nề, nếu Trần Kinh Nghiệp thật sự lăn từ đây xuống, không chết cũng mất nửa cái mạng.
Cuối cùng, ở một đoạn hơi bằng anh tìm thấy Trần Kinh Nghiệp đã hôn mê, ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593853/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.