Kiều Tâm Duy chưa từng trượt băng, cả cảm giác cân bằng của cô cũng không tốt, nhìn dáng vẻ nhóm học sinh kia tới lui trên băng tự nhiên như đi lại, cô muốn gióng trống lui quân.
“Hey, lại đây.” Giang Hạo vẫy tay với cô. Kiều Tâm Duy mặt mày nhăn nhúm, cực kỳ không muốn: “Em thấy mình vẫn nên chờ anh ở trên thôi.” Giang Hạo vừa thấy cô có ý định chạy trốn thì đột nhiên trượt đến như một cơn gió: “Đừng đi chứ, em cũng thay giày trượt băng rồi, tới đây, anh kéo em.” Nói rồi, anh kéo cánh tay cô: “Chậm một chút, một chân bước lên trước làm trụ... Có anh kéo mà em sợ cái gì?” Đôi mắt nhỏ u oán của Kiều Tâm Duy trừng anh, vừa bước theo chỉ dẫn của anh, vừa ganh tị nói: “Anh lại còn khoe khoang trước một đám gái trẻ nữa.”
Giang Hạo ngẩn ra, ngay sau đó phá lên cười ha hả: “Kiều Tâm Duy, mỗi chuyện này mà em cũng ghen à, anh đã bao nhiêu tuổi rồi, những đứa kia thì được bao tuổi chứ?” “Hừ, ông già bảy mươi tuổi cũng có thể cưới gái trẻ hai mươi tuổi, mấy người cũng chỉ hơn kém nhau mười tuổi thôi.”
“Em nói cũng có lý.”
“Chứ gì.”
Chân Kiều Tâm Duy giẫm lên mặt bằng, sau đó, chẳng có sau đó, cả người cô như bị đóng đinh cứng đờ hoàn toàn, cái gì mà bước đi như bay, cái gì cô gái như gió, chẳng dính dáng gì đến cô cả.
“Em đứng lên nào, đứng lên, chân trước nâng lên trước, chân sau đạp nhẹ ra.”
Nhưng mà, cô hoàn toàn không thể động đậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593851/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.