“A Hạo, cảm ơn anh, em không biết phải nói gì nữa, em rất xin lỗi chuyện của Từ Phong, em...”
“Đừng nghĩ lại những việc đó nữa.” Giang Hạo cắt ngang ý muốn giải thích của cô ta: “Vì cứu anh nên em mới thành ra thế này, anh sẽ không quên, chuyện khác, nhiều lời cũng vô ích.”
Mắt Tiêu Thiên Ái ngập nước, một bước sai thì nghìn bước sai, bắt đầu từ năm năm trước đồng ý với ông bà Giang rời khỏi Giang Hạo, cô ta đã sai rồi. Cô ta cho rằng vinh quang có được trong năm năm này có thể khiến mình có đủ tự tin trở lại bên cạnh Giang Hạo, nhưng cô ta sai rồi, cái Giang Hạo cần không phải là bạn đời ưu tú cỡ nào, khiến người ta ngưỡng mộ cỡ nào, anh cũng giống như người thường, chỉ cần một người vợ mà thôi.
Uống cho cô ta tự xưng là hiểu rõ Giang Hạo, thế nhưng giờ mới thấm thía đạo lý đơn giản nhất này. Mà bây giờ cô ta đã sa đọa, thậm chí còn khốn khổ hơn cả năm năm trước. Giang Hạo để lại chìa khóa của căn hộ: “Sau này em cứ yên tâm ở lại đây, vấn đề hộ khẩu anh đã giải quyết rồi, căn hộ cũng đã sang tên cho em, trước kia là mua vì em nên vẫn luôn để trống, bây giờ cuối cùng có tác dụng.” Anh chỉ vào túi hồ sơ bên bàn trà: “Mọi tài liệu và giấy chứng nhận đều ở trong đó, em giữ cho kĩ.”
Tiêu Thiên Ái rơi nước mắt không nói gì, trước kia Giang Hạo đối xử tốt với cô ta là thật lòng thật dạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593850/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.