Trời đêm, Giang Hạo vội chạy về nhà, anh không thể cảm nhận được nỗi đau của Trần Kinh Nghiệp khi mất đi Vân Thanh, nhưng anh cảm nhận được sự chán chường của Trần Kinh Nghiệp.
Thì ra sinh mạng lại yếu đuối đến vậy.
Giờ phút này, anh chỉ muốn ôm Kiều Tâm Duy, không nói gì nhiều, bất kỳ lời nói nào cũng yếu đuối cả, chỉ có cạnh nhau mới là thực tế nhất. Về tới nhà, anh mở cửa, bên trong tối mà không có chút ánh sáng nào: “Tấm Duy? Tâm Duy?” Anh gọi hai tiếng, mở đèn lên nhưng cả căn nhà đều yên tĩnh.
“Tâm Duy...” Anh chạy vào phòng ngủ nhưng không thấy người, thầm lo lắng, cô đi đâu rồi? Lúc này Kiều Tâm Duy đang ở nhà mẹ đẻ xem tivi với ba mẹ, cô không muốn ở một mình trong đêm đau lòng như vậy.
“Alo, em đang ở đâu?” Trong điện thoại vang lên giọng nói lo lắng gấp gáp của Giang Hạo.
“Em đang ở nhà ba mẹ, sao thế?” Giang Hạo thở phào: “Anh về mà không thấy, còn tưởng em đi đâu, đi về nhà mẹ sao không nói với anh?” “Xin lỗi, em quên mất, sao anh lại về rồi, không ở với Trần Kinh Nghiệp à?”
“Tân ở rồi, bảo anh về với em, em cũng đang khó chịu.”
Kiều Tâm Duy cười khẽ: “Tổng Giám đốc Nguyễn tinh tế quá.” Lúc nói chuyện, cô đã đi vào ban công nhỏ trong phòng mình.
Giang Hạo ghen: “Em chỉ biết cậu ta quan tâm thôi, anh cũng có phần.” Có mấy lời không hiểu sao anh lại nói vậy, cũng chẳng phải thằng nhóc mười bảy mười tám tuổi, càng già càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593844/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.