Nguyễn Tấn gọi cho Trần Kính Nghiệp, hỏi xong thì giật mình: “Cậu nói cậu đưa Vân Thanh tới công ty từ sớm à?” “Đúng rồi, thả cô ấy ở giao lộ cũ đó.” Trần Kinh Nghiệp vẫn đang trên đường đến công ty.
“Nhưng cô ấy vẫn chưa tới công ty.” Giọng của Trần Kinh Nghiệp trở nên lo lắng hơn: “Không thể, cô ấy đi đâu chứ?”
Nguyễn Tấn ngạc nhiên: “Bọn tôi không biết, Tâm Duy đang gọi cho cô ấy nhưng không ai nghe hết.” Kiều Tâm Duy đồng thời lên tiếng: “Nghe máy đi, nghe máy đi Vân Thanh... Đợi chút, Vân Thanh, cậu đang ở đâu vậy?”
Thời gian cứ như ngừng lại, không gian xung quanh trở nên yên tĩnh tới mức đáng sợ, cô nghe thấy tiếng thô lỗ từ đầu dây bên kia vang lên: “Cô là bạn của chủ số này à? Cô ấy gặp tai nạn, đang ở bệnh viện XX, tình huống nghiêm trọng, cô mau đến đi.” Trước cửa phòng cấp cứu, Nguyễn Tấn và Kiều Tâm Duy ngồi ở ghế đợi, Kiều Tâm Duy lạnh tới run cả người, hai tay để trên đùi run bần bật, cô cầm túi của Văn Thanh, bên trên còn dính máu. Người gây tai nạn là một tài xế đang đi giao hàng nhanh, sau lưng đồng phục còn in mấy chữ “Chuyển phát nhanh XX”, ông ấy cũng bị dọa sợ, ôm đầu ngồi chồm hổm một bên, không dám ngẩng đầu.
Hai cảnh sát ở cạnh liên tục hỏi: “Thời gian xảy ra tai nạn là khi nào?”
“Khoảng chín giờ.” Tài xế nói bằng giọng Đông Bắc, lúc nói chuyện, ông ta ngẩng đầu lên, da đen, mặt đầy nếp nhăn, trong khoảng hơn năm mươi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593843/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.