Mặc dù sự kiện bắt cóc chỉ là một vụ gây hoảng loạn nhất thời, nhưng điều này càng làm cho Giang Hạo muốn quyết tâm huấn luyện Kiều Tâm Duy, không thể để cô thảnh thơi thêm nữa.
Cuối tuần, khi Kiều Tâm Duy vẫn đang chơi cờ với Chu công thì bị Giang Hạo kéo dậy. “Giang đại ca, Giang đại gia, trời còn chưa sáng mà, em dậy không nổi.”
“Em dậy sớm như thế mẹ em biết không?”
“A không, xin anh đấy, cho em ngủ thêm mười phút nữa thôi.”
Giang Hạo vẫn đứng ở bên giường như một bức tượng, hai tay anh vòng trước ngực, nghiêm túc nhìn chằm chằm Kiều Tâm Duy: “Trong lúc em cầu xin anh thì đã hết mười phút rồi.”
Cô muốn điên lên mất, Kiều Tâm Duy kéo chăn che đầu, giả chết. Giang Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Nếu như em tiếp tục rúc trong ổ chăn, anh không ngại ngủ thêm hai tiếng nữa với em.”
Nghe thế, Kiều Tâm Duy ngồi bật dậy, nhưng mắt vẫn nhắm chặt, cô nức nở: “Hu hu hu... Tối qua anh giày vò em đến hai giờ mới ngủ, sao không để em ngủ thêm một chút chứ? Hôm nay là cuối tuần đấy...”
“Anh đếm đến ba, hoặc là rời giường, hoặc là ngủ chung. Một, hai...”
“Em dậy!” Kiều Tâm Duy mở đôi mắt mơ màng của mình ra rồi ngáp lớn, mắt ầng ậc nước. Nếu cuối tuần không được ngủ nướng, có nghĩa là từ thứ sáu lại bị nhảy vọt sang thứ hai, đạo lý ở đâu rồi?
Bầu trời phía Đông dần hiện tia sáng, ánh bình minh xán lạn nhuộm đỏ nửa bầu trời. Hôm nay là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593839/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.