Không biết đã đi được bao lâu, lúc tỉnh lại thì sắc trời đã tối, Kiều Tâm Duy nhắm mắt lại, bám vào lưng Giang Hạo, anh vẫn luôn cõng cô: “Ông xã, chân em tê cứng rồi, không còn cảm giác nữa.”
“Em còn kêu ca, người cõng em còn chưa hé răng đây này”
Giang Hạo khẽ véo mông cổ.
Ui da, nhột, đừng nghịch”
Kiều Tâm Duy ôm chặt cổ Giang Hạo hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Giang Hạo ngẩng đầu nhìn mặt trời treo bên sườn núi phía Tây: “Sắp ba giờ rồi, em có lạnh không?”
“Ừ, đây là đâu thế?”
Kiều Tâm Duy mở to mắt, lúc này cô mới phát hiện, xung quanh họ không phải là tuyết trắng vô tận nữa, cách đó không xa có ánh đèn giống như một thị trấn nhỏ.
Cô rất tò mò: “Không phải nói đường bị lấp không ra được à?”
“Là xe không ra được, nhưng anh đi đường nhỏ”
“Hóa ra là thế, vậy chúng mình đi bao lâu rồi?”
“Là anh đi, hai tiếng rồi”
“...”
Được thôi, là anh là anh, là anh đi hai tiếng, lâu như vậy, thảo nào cổ ngủ quên mất.
Cửa hàng hai bên đường được thắp đèn sáng trưng, đầu đường có công hình vòm, bên trên có dòng chữ “Hội chợ hàng Tết”
, năm mới sắp đến, ở đây đang tổ chức hội chợ hàng Tết.
Nhìn quanh, con phố hàng Tết trong tầm trăm mét sáng rực như ban ngày, đám đông đi tới đi lui, rất nhộn nhịp.
“Thả em xuống đi...
Ui da, đau quá!”
Được công quá lâu nên hai chân tê cứng, giờ đột ngột nhảy xuống nên dây thần kinh trong lòng bàn chân bắt đầu phát tín
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593810/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.