Thế nhưng, điện thoại lại vang lên, lại cúp, lại vang lên, lại cúp.
Sau khi lặp lại ba lần, điện thoại vẫn ngoan cố vang lên, Kiều Tâm Duy lại nhấc máy lần nữa, chậm rãi gần giọng nói: “Giang Hạo không ở đây, có việc gì thì gọi di động cho anh ấy!”
“Phu nhân, tôi là Tiểu Phương, ngại quá phải quấy rầy cô nghỉ ngơi”
Có thể nghe ra Tiểu Phương ở đầu kia điện thoại rất áy náy.
Kiều Tâm Duy hơi sửng sốt, sao cơ, không phải tìm Giang Hạo à? “Không sao, có chuyện gì không?”
Tiểu Phương gom hết can đảm nói: “Thủ trưởng nói hôm nay cô phải về, nhưng chúng tôi vừa nhận được tin, đường ra khỏi núi bị trận tuyết lớn lấp kín, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn cô không quay lại được”
“...”
Cô quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, mặt trời rực rỡ: “Tối hôm qua không đổ tuyết, sao đường lại bị lấp kín?”
Không phải là Giang Hạo đang dùng thủ đoạn gì đó chứ, cậu Tiểu Phương này là người của anh mà.
“Chỗ chúng ta không đổ tuyết, là chỗ cách đây năm kilomet, chẳng những tuyết rơi mà còn xảy ra lở tuyết trên diện rộng, phá hỏng con đường duy nhất ra khỏi núi”
“Chỉ có một con đường này ư?”
Tốt nhất là sự thật.
“Chỉ có một thối”
“Vậy mất bao lâu mới có thể thông đường?”
“Cái này khó mà nói, nhanh thì mười ngày nửa tháng, chậm thì cũng không biết nữa”
“...”
Đây là tìm đường chết mà, vào núi dễ rời núi khó, tôi bị nhốt rồi.
“Phu nhân? Phu nhân?...
Thủ trưởng phu nhân?”
“Tôi biết rồi, còn có chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/593799/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.