Trạm tàu điện ngầm ở gần công ty, chính vì vậy nên vỉa hè luôn đông đúc khi đến giờ tan làm. Kiều Tâm Duy đi chầm chậm, cô đã quá quen với chuyện này rồi nên không có ý bước nhanh hơn, dù sao bây giờ ở trạm tàu điện ngầm cũng rất đông.
Gió thu thổi, cây ngô đồng bên đường rì rào, đang là mùa lá rụng, từng chiếc lá lửng lơ giữa không trung rồi rơi xuống bên đường.
Đang đi giữa chừng thì thấy một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt: “Kiểu Tâm Duy” Là Nguyễn Tấn, anh vừa lái xe vừa vẫy tay với cô: “Mau lên xe đi, chỗ này không đỗ lại lâu được.”
Kiều Tâm Duy hơi do dự, nhìn cảnh sát giao thông ở đối diện thổi còi xe của Nguyễn Tấn, cổ vội vàng ngồi lên.
“Sếp Nguyễn cần tôi làm gì à?”
Nguyễn Tấn nhìn trán cô một lát, vì có tóc mái che khuất nên khi nhìn xa sẽ không thấy băng cá nhân, nhưng khi tới gần thì lại rất rõ: “Trời lạnh, vết thương lâu lành, lúc tắm phải chú ý đấy, đừng để đựng nước”
“Haha, cảm ơn sếp Nguyễn đã quan tâm, không sao đâu ạ. Anh tìm tôi có chuyện gì không?” Cô hỏi lại.
“Một cô gái dán băng cá nhân đi trên đường nổi bật lắm, tôi đưa cô về. Dù sao đây cũng là lỗi của tôi, cũng phải cảm ơn cô thay công ty nữa.”
Kiều Tâm Duy bất ngờ: “Sếp Nguyễn, tôi không nhận nổi những lời này của anh đâu, gần đây tôi có vài chuyện cá nhân nên gây sơ sót trong công việc, đấy là lỗi của tôi, chẳng qua lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-chop-nhoang/260750/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.