Thời gian phẫu thuật đãđược ấn định, Nghiêm Chân rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi phẫu thuật xonglà Cố Hoài Việt có thể trở về thành phố C tĩnh dưỡng. Thời tiết dần dần trở lạnh,Nghiêm Chân vẫn thích ở thành phố C hơn. Bởi vì nơi đó so với thành phố B nàythì ấm áp hơn, cũng thoải mái hơn.
Buổi tối Lưu Hướng Đông tớithăm anh, nói là có chuyện muốn nói cùng anh, còn cố ý mượn một phòng họp nhỏ củabệnh viện.
Cố Hoài Việt miễn cưỡngngồi xuống ghế hỏi, “Làm sao vậy, lão Lưu?”
Lưu Hướng Đông khoát tay,“Không có chuyện gì lớn, chỉ là qua thăm cậu thôi.”
Nói thì nói như vậy,nhưng vẻ mặt cùng với biểu tình nghiêm túc kia cũng không thể gạt được anh. Ngóntay của Cố Hoài Việt vô thức gõ nhẹ lên bàn, rồi chợt ngồi thẳng thân mình lại,“Được rồi, Lão Lưu. Em theo anh bao nhiêu năm cũng coi như là người hiểu rõ anhnhất. Mỗi khi anh bày ra biểu tình nghiêm túc này thì em biết là anh có việc. Anhnói đi.”
Lão Lưu có chút xấu hổ,liếc mắt nhìn anh một cái, “Thực sự là không có việc gì lớn, nhưng tối hôm quanhận được điện thoại của Tịch tư lệnh, nói là trường đại học quốc phòng thiếungười. Ông ấy suy nghĩ tới điều kiện thân thể của cậu rất thích hợp làm ngườilính không nên tham gia chiến tranh rồi, qua bên kia đào tạo các thế hệ mới. Chonên muốn tôi tới tìm cậu nói một chút.”
Cố Hoài Việt nghe vậy thìcúi đầu trầm mặc, “Đây là mệnh lệnh?”
“Không Phải?” Lưu HướngĐông lập tức cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-bi-mat/3014695/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.