Thời gian phẫu thuật đãđược ấn định, Nghiêm Chân rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau khi phẫu thuật xonglà Cố Hoài Việt có thể trở về thành phố C tĩnh dưỡng. Thời tiết dần dần trở lạnh,Nghiêm Chân vẫn thích ở thành phố C hơn. Bởi vì nơi đó so với thành phố B nàythì ấm áp hơn, cũng thoải mái hơn.
Buổi tối Lưu Hướng Đông tớithăm anh, nói là có chuyện muốn nói cùng anh, còn cố ý mượn một phòng họp nhỏ củabệnh viện.
Lưu Hướng Đông khoát tay,“Không có chuyện gì lớn, chỉ là qua thăm cậu thôi.”
Nói thì nói như vậy,nhưng vẻ mặt cùng với biểu tình nghiêm túc kia cũng không thể gạt được anh. Ngóntay của Cố Hoài Việt vô thức gõ nhẹ lên bàn, rồi chợt ngồi thẳng thân mình lại,“Được rồi, Lão Lưu. Em theo anh bao nhiêu năm cũng coi như là người hiểu rõ anhnhất. Mỗi khi anh bày ra biểu tình nghiêm túc này thì em biết là anh có việc. Anhnói đi.”
Lão Lưu có chút xấu hổ,liếc mắt nhìn anh một cái, “Thực sự là không có việc gì lớn, nhưng tối hôm quanhận được điện thoại của Tịch tư lệnh, nói là trường đại học quốc phòng thiếungười. Ông ấy suy nghĩ tới điều kiện thân thể của cậu rất thích hợp làm ngườilính không nên tham gia chiến tranh rồi, qua bên kia đào tạo các thế hệ mới. Chonên muốn tôi tới tìm cậu nói một chút.”
Cố Hoài Việt nghe vậy thìcúi đầu trầm mặc, “Đây là mệnh lệnh?”
“Không Phải?” Lưu HướngĐông lập tức cho thấy thái độ của mình, “Tịch tư lệnh nói chủ yếu vẫn là xem ýtứ của cậu, nhưng Hoài Việt, tôi cảm thấy…”
“Cảm thấy an bài này rấtthích hợp với bệnh nhân như em sao?” Cố Hoài Việt nói tiếp, người thành thậtnhư Lưu Hướng Đông lập tức bị anh làm cho nghẹn họng không nói được gì.
Cố Hoài Việt cười cười,“Vậy lão Lưu, giờ muốn thay đổi để em đi sao? Cả ngày đi quản giáo mấy đứa trẻnhư chơi ở nhà thế sao? Cái này còn có ý tứ gì nữa.”
“Đúng vậy, không có ý tứgì.” Lưu Hướng Đông thở dài, nhưng lại nhịn không được nói, “Cái này không phảilo lắng cho tình trạng thân thể của cậu cũng như là gia đình của cậu nữa sao? Nhưvậy thì cậu có thể ở cùng với vợ conkhông phải sao.”
Ở cùng nhau thì rất tốt.
Thấy anh do dự, Lưu HướngĐông lại rèn sắt khi còn nóng, “Thế nào?”
Cố Hoài Việt có chút trầmmặc, hồi lâu sau dưới ánh mắt chờ đợi của Lưu Hướng Đông mới mở miệng, “Để emsuy nghĩ một chút đi.”
“Haiz.” Thủ trưởng giaocho nhiệm vụ đã hoàn thành một nửa, Lưu Hướng Đông thoải mái không ít. Nhưng lạinghĩ lại, người này đã cùng mình kề vai chiến đấu bao nhiêu năm, người chiến hữuđồng cam cộng khổ bao nhiêu năm nên trong lòng cũng có chút khổ sở.
Tiễn bước Lưu Hướng Đông,Cố Hoài Việt lại thong thả bước từng bước về phía phòng bệnh. Đẩy cửa phòng bệnhra thì thấy Nghiêm Chân đang ở trong đó trải giường chiếu, cô nghe thấy tiếngvang thì ngẩng đầu cười ngọt ngào với anh.
“Anh về rồi? Lão Lưu đi rồi?”
“Uh.” Cố Hoài Việt thảnnhiên ừ một tiếng, ngồi xuống ở cuối giường, lẳng lặng nhìn cô bận rộn.
“Anh làm sao vậy?” NghiêmChân nhìn vào mắt anh, mà Cố Hoài Việt chỉ nhẹ nhàng cười, cầm lấy tay cô.
“Nghiêm Chân.”
“Sao ạ?”
“Anh vừa mới tính, từ khikết hôn tới nay thì thời gian chúng ta ở cùng nhau cũng chưa có tới ba tháng nữa.”
Nghiêm Chân không khỏi cóchút kinh ngạc, nhìn bộ dáng của anh rồi cười cười hỏi, “Anh áy náy sao?” Nóixong đưa tay xoa cằm, làm ra bộ dáng như còn tự hỏi lại vậy, “Kỳ thật em thấynhư vậy cũng đủ lắm rồi, anh nghĩ chúng ta kết hôn đến nay đã hơn một năm, so vớiba năm không thấy được chồng thì em là một người vợ hạnh phúc rồi còn gì.”
Cố Hoài Việt nhìn cô,khóe miệng hơi nhếch lên. Nếu anh sớm biết người phụ nữ này rất dễ dàng thỏamãn như vậy, anh sẽ không cần phải do dự như vậy. Anh thực do dự, bởi vì haingười ở cùng nhau là một dụ hoặc rất lớn với anh.
Thấy mình bất tri bấtgiác lại bị anh ôm ngồi lên trên đùi, Nghiêm Chân hơi hơi đỏ mặt mà đẩy anh, “Đểem xuống đi, anh nhanh đi nghỉ ngơi, ngày mai còn phải làm kiểm tra để chuẩn bịcho phẫu thuật nữa.”
Mà Cố Hoài Việt cũngkhông có chút động đậy nào, giữ lấy thắt lưng của cô, ngữ khí nhàn nhạt đắc ý,“Không muốn thả.”
Đây… người này là muốnlàm sao? Nghiêm Chân thẹn quá thành giận, ở trên đùi của anh giãy dụa, chợtnghe Cố Hoài Việt hít một hơi, cô lập tức dừng động tác lại, ngẩng đầu khẩntrương nhìn anh, “Làm sao vậy, đụng tới chân đau của anh hả?”
Ánh mắt Cố Hoài Việt sánglên, nếu lúc bình thường Nghiêm Chân sẽ không dễ dàng mắc mưu như vậy, nhưng hiệntại trên người anh có thương tích, hơn nữa thân thể anh đang trong trạng tháidi chuyển mạnh rất khó khăn, Nghiêm Chân hoảng hốt nên cái gì cũng không để ý.
“Có đau một chút.” Anh lạichậm rãi hít vào một hơi, “Em trước tiên đừng có lộn xộn nữa, anh đỡ em xuống.”
“Được.” Nghiêm Chân thậtcẩn thận phối hợp với hoạt động hai chân của anh, nhưng mũi bàn chân vừa chạm đấtcòn chưa đứng vững, lập tức bị anh bắt thay đổi phương hướng…
Cô bị áp đảo trên giường!
Chậm rãi nhìn người nàođó đè lên người mình, Nghiêm Chân hổn hển , “Anh… anh lại chơi xấu.”
“Vốn nghĩ là dụ dỗ em.” CốHoài Việt có chút vô tội.
“Nhưng sao lại thành nhưvậy giờ?” Nghiêm Chân nhịn không được mà lui lui hai chân tỏ vẻ kháng nghị,cũng không được vài lần đã bị áp chế xuống.
“Sau lại… lửa là chính emđốt lên.”
Lâu như vậy không chạmvào cô, còn dám ở trên người anh lộn xộn như vậy. Cố tham mưu trưởng cảm thấymình có lý do hoài nghi cô là cố ý.
Nghiêm Chân khóc không ranước mắt, người này rõ ràng là bị thương còn chưa có lành hoàn toàn nhưng sao khílực lại lớn như vậy. Quần áo cũng đã bị thoát một nửa, nói cách khác là vũ khíbị tước mất một nửa rồi, cô giáo Nghiêm vẫn như trước dựa vào nơi hiểm yếu màchống lại.
“Anh… chân của anh…”
“Không nên có ý kiến.”
“Đợi lát nữa… đợi lát nữacó người kiểm tra phòng…” tay người nào đó đã làm cho cô nói không thành tiếng.
“Lại càng không vướng bận.”Nghe thấy động tĩnh liền tự động lui ra.
Không biết là vì lý do củaanh rất đầy đủ hay là ý chí chống cự của cô quá mỏng manh, không được bao lâuthì đồng chí Nghiêm Chân cũng đã rã rời, trong mê loạn vươn tay ôm lấy cổ củaanh, vô thức làm cho khoảng cách của hai người ngày càng gần. Cố Hoài Việt cúiđầu cười, nắm chặt thời cơ dẹp xong phòng tuyến cuối cùng.
Nghiêm Chân cứng đờ cảngười, giây tiếp theo liền bị luân hãi ở trong khoái cảm, khó có thể tự tráchmình.
Hậu quả của một đêm miệtmài này chính là sáng sớm ngày hôm sau Nghiêm Chân kéo hai chân bủn rủn, rưngrưng mà đi tới phòng giặt hủy diệt “chứng cớ”, mà đường làm quan rộng mở, ngườinào đó còn có thể lưu loát tắm sạch chuẩn bị cho lần kiểm tra cuối cùng cho cuộcphẫu thuật vào buổi sáng nay.
Nghiêm Chân vừa đỡ lấy thắtlưng mà đứng vừa một bên nhìn chằm chằm cái máy giặt đang chuyển động trước mặtđến ngẩn người, bỗng nhiên bả vai bị người ở phía sau vỗ một cái. Nghiêm Chân sợtới mức giật mình xoay người sang chỗ khác, thấy là Đồ Hiều thì mới nhẹ nhõm thởmột hơi.
Đồ Hiểu nhìn cô nhe răngnhếch miệng cười, “Khẩn trương như vậy làm gì?”
“Không, không có việcgì.” Nghiêm Chân ấp úng quay đầu.
Đồ quân y nhìn cô mà cườigian.
Nghiêm Chân bị cô ấy nhìnnhư vậy thì có chút sợ hãi, “Cô còn ở nơi này làm gì vậy? Không cần phải làm việcsao?”
Đồ quân y như gì m khôngcó việc gì mà lắc đầu, “Hôm nay không tới phiên tôi, lão quân y đi tới các trạmgác biên phòng tổ chức kiểm tra sức khỏe đã về rồi, phẫu thuật này do ông ấy phụtrách. Bác Cố bên kia cũng thay cô thông báo rồi, cái này cô có thể hoàn tòanyên tâm rồi chứ?”
Như vậy đương nhiên cũngcó bảo đảm.
Nhưng vì bận tâm đến mặtmũi của Đồ quân y nên Nghiêm Chân cũng chỉ khẽ nở nụ cười.
Đồ Hiểu chống má nhìn côlàm việc, thở dài một hơi, “Hai người như vậy thật là tốt.”
“Sao?”
Đồ Hiểu nhún nhún vai, lộra một khuôn mặt cười, “Tôi nói là hai người như bây giờ thật tốt, nhìn vào khiếnngười ta thật hâm mộ.”
Nghiêm Chân bật cười. Kỳthật bọn họ đi tới được ngày hôm nay cũng không dễ dàng, đến bây giờ NghiêmChân mỗi khi nhớ lại lần đầu tiên khi thấy bộ dạng của anh, khi đó còn tưởng rằngchỉ đơn giản là gặp cha mẹ anh, thật không ngờ lại đi xa như vậy.
“Nhân sinh gặp gỡ có đôikhi thật sự rất kỳ diệu, nói không chừng khi nào đó lại gặp được người mà mìnhcó thể nương tựa cả đời.”
“Ai… ai ….ai, cô nói cáinày không thấy mệt mỏi à.” Người độc thân Đồ quân y tỏ vẻ cực kỳ bất mãn,Nghiêm Chân cười cười, bưng chậu đi ra ngoài phơi ra giường.
…………
Lão quân y xem hồ sơ bệnhán của Cố Hoài Việt sau đó an bài thời gian cùng những việc cần làm để khôi phụcsức khỏe thì Cố tham mưu trưởng càng nhìn càng cảm thấy đầu của mình càng lớnhơn. Nói xong toàn bộ phương án thì lão nhân gia kia tiêu sái rời đi, đừng nóinửa năm, trong vòng một năm có thể hoàn toàn tham gia được các công việc hằngngày của bộ đội thì anh phải nâng chén chúc mừng rồi.
Điều kiện tiên quyết là,không cho anh uống rượu.
Mà chỗ dựa có quyền uy làNghiêm Chân đây thì khẳng định còn lo lắng hơn so với anh, một đường dìu anh đitản bộ cũng là khí phách hiên ngang, oai vệ hùng dũng.
Cố Hoài Việt tránh khôngđược mà bật cười, “Anh trước đây đáp ứng là nửa năm, hiện tại em cũng không thểđổi ý.”
Nghiêm Chân giả vờ nhưkhông nghe thấy.
“Nghiêm Chân?”
“Ôi dào, anh có phiền haykhông?” Nghiêm Chân vẫy vẫy tay, như là muốn xua đi tiếng huyên náo của ruồi bọbình thường vậy. Cố Hoài Việt nhìn cô một cách xấu xa, đáy lòng cũng thỏa mãnsau đêm qua khi được ăn xong.
Hừ, ai bảo tối hôm quaanh chiếm hết tiện nghi. Hiện tại tạm thời ngoài miệng ha ha kêu mệt, về sau chậmrãi giày vò cô. Cố Hoài Việt hạ quyết tâm sau đó vươn tay nắm lấy tay NghiêmChân.
Nghiêm Chân đem biểu tìnhcó chút khổ sở nói không nên lời của anh thu vào mắt, nhưng lại cảm thấy ngườiđàn ông này lúc này có chút đáng yêu..
Cô nhếch khóe miệng, nụcười còn chưa kịp hiện lên thì đã bị người đứng ở cách cửa phòng bệnh không xakia bóp chết ngay tức khắc.
Thẩm Mạnh Kiều.
Cô theo bản năng đứngngay tại chỗ, cô dường như sắp quên mất con người này rồi.
Vẻ mặt Thẩm Mạnh Kiều hơitái nhợt, tầm mắt hơi đảo qua trên ngườiCố Hoài Việt, rồi sau đó yên lặng dừng lại trên người Nghiêm Chân. Đứng gần mộtchút có thể phát hiện ra cảm xúc của cô ta lên xuống rất thất thường.
Cố Hoài Việt nhận ra,cũng dùng lễ tiết chu đáo mà tiếp đón cô ta, “Mạnh Kiều, em đã đến rồi.”
Thẩm Mạnh Kiều đạm mạc nởnụ cười, “Nếu có thể em cũng không muốn tới đây.”
Cố Hoài Việt nhìu mày, rấtnhanh lại giãn ra. Anh vỗ vỗ bả vai của Nghiêm Chân, gọi thần trí của cô trở về.
“Vào trong phòng đi.”
Nghiêm Chân gật gật đầu,chưa kịp nói chuyện thì chợt nghe Thẩm Mạnh Kiều nói, “Em muốn một mình cùng côấy nói chuyện.”
Nghe vậy, Cố Hoài Việt nởnụ cười, “Em muốn nói cùng chị dâu em cái gì còn phải kiêng dè anh sao?”
Thẩm Mạnh Kiều không nói,chỉ lẳng lặng nhìn Nghiêm Chân.
Nghiêm Chân trầm mặctrong giây lát, nhưng vẫn xoay người sang túm lấy ống tay áo của Cố Hoài Việt,“Anh để em cùng cô ấy nói chuyện đi.” Thấy anh muốn phản đối, cô cười cười, “Cóchút vấn đề quan trọng cần giải quyết.”
Cố Hoài Việt mím môi, cuốicùng dưới ánh mắt kiên trì của cô đành đưa ra ngữ khí thỏa hiệp, “Vậy hai ngườiở chỗ này nói đi, anh đi tìm lão quân y tâm sự.”
“Vâng.” Nghiêm Chân gật gậtđầu.
Thẳng đến khi thấy bóngdáng của Cố Hoài Việt biến mất ở hành lang, Nghiêm Chân mới xoay người lại nhìnThẩm Mạnh Kiều, “Vào phòng đi.”
Thẩm Mạnh Kiều cắn cắnmôi, tha đôi giày cao gót cùng cô đi vào phòng bệnh.
Nghiêm Chân dường như đốivới cảm xúc của cô ta cũng không có phát hiện gì, thậm chí vẫn cố gắng giữ lễtiết chu toàn, vì cô ta mà rót một ly trà, hoàn toàn đem cô ta như những ngườikhách bình thường mà đối đãi.
Thẩm Mạnh Kiều không để ýđến ly trà đang bốc khói nghi ngút trước mặt, nói thẳng, “Tôi đến hỏi cô, ngàyđó mẹ tôi đến bệnh viện, cô đã nói gì với mẹ tôi?”
Nghiêm Chân thản nhiên ngẩngđầu, “Cái gì cũng chưa nói.”
“Cô nói cho có lệ vớitôi.” Thẩm Mạnh Kiều không khỏi phát hỏa, “Không nói cái gì mà mẹ tôi vừa vềnhà liền lục tung mọi thứ để tìm ảnh? Tìm được ảnh chụp rồi liền ôm không chịubuông tay, còn khóc rất nhiều nữa? Sau đó cảm xúc của bà ấy cũng không ổn định,cô giờ lại nói cho tôi biết rằng cái gì cũng chưa nói. Cô muồn tôi tin như thếnào đây?”
“Vậy cô có thể đi hỏi mẹcô, không phải chạy đến nơi này mà hô to gọi nhỏ.” Nghiêm Chân trầm giọng nói,“Hoài Việt còn ở đây dưỡng thương.”
Đối mặt với lời nói cóchút nghiêm khắc của cô, Thẩm Mạnh Kiều cố gắng khống chế cảm xúc của mình mànói, “Nếu thật sự có thể hỏi thì tôi đã hỏi rồi. Vấn đề mấu chốt là ba tôikhông cho tôi hỏi, nói đó là tâm bệnh của mẹ tôi. Bọn họ đều biết được sự thật,lại chỉ gạt một mình tôi.”
“Vậy cô sao lại không đihỏi bọn họ vì sao phải gạt cô?”
“Còn không phải bởi vìcô.” Thẩm Mạnh Kiều căm hận mà nói, “Cô…. Mẹ đã làm chuyện xấu hổ với tôi, cáinày tôi biết rõ ràng… bà ấy không có khả năng sẽ nói cho tôi biết.”
Rốt cuộc vẫn là người đượcmẹ thương, Nghiêm Chân nắm chặt tay, khi ngẩng đầu lên thì biểu tình đã khôi phụcnhư ban đầu.
“Đúng vậy, bọn họ làm saocó thể nói cho cô biết.” Nghiêm Chân nói xong, bỗng nhiên lại cười, “Mẹ cô làmsao có thể nói cho cô biết, tôi có thể là chị của cô chứ?”
Chị em cùng mẹ khác cha? Loạichuyện này nói ra liền cảm thấy rất buồn cười, bọn họ làm sao có thể cho cô biếtđược chứ?
Đúng như dự đoán của cô,sự cứng rắn của Thẩm Mạnh Kiều đã tan vỡ, cô ta lắp bắp kinh hãi mà nói, “Cô…cô đang nói đùa cái gì?”
Nghiêm Chân không khỏi cườitự giễu chính mình, cô thật sự hi vọng đây chỉ là trò đùa. Đối với sự trầm mặccủa Nghiêm Chân thì Thẩm Mạnh Kiều hiểu đó là thừa nhận, cô ta nắm chặt tay mớikhông làm cho mình thất thố thêm gì nữa.
“Cô… cô khi nào thì biếtđược? Trừ bỏ lúc ở thành phố B, thì tôi không nhớ rõ mẹ tôi đã gặp cô khi nào?”
“Đã từng gặp qua.” Khôngnhìn sự kinh ngạc của Thẩm Mạnh Kiều, Nghiêm Chân nhàn nhạt nói, “Nhưng cô sẽkhông nhớ rõ, ở thành phố C, trong bữa tiệc mừng thọ của Cố lão gia.” Đó là sauhai mươi mấy năm cô nhìn thấy người trong ảnh chụp đó, ngay cả Nghiêm Chân cũngcảm thấy kỳ quái, qua lâu như vậy mà cô có thể lập tức nhận ra bà ta.
“Hơn nữa, nói đến chê cười,trong sách của ba tôi có ảnh chụp chung của ba tôi và mẹ cô. Mẹ cô lúc còn trẻcũng rất xinh đẹp, mỹ lệ.”
Thẩm Mạnh Kiều ngã ngồitrên ghế sofa, vẻ mặt giống như khi Tưởng Di biết được tin ba cô đã qua đời. MàNghiêm Chân vẫn ngồi an ổn như cũ ở trước mặt cô ta, lẳng lặng mà nhìn cô ta.
Qua hồi lâu, thật khônghiểu là qua bao lâu, Thẩm Mạnh Kiều mới khó khăn mà mở miệng, “vậy… tối hôm đólà anh ấy mang cô tới?”
Nghiêm Chân gật gật đầu.
“Nói như vậy, hai người từlúc đó đã ở cùng nhau rồi?” Thẩm Mạnh Kiều bỗng dưng cười cười, “Những hành vicủa tôi ở trong mắt cô thực là buồn cười đi. Tôi thích anh ấy, thậm chí vì thếmà đi làm chủ nhiệm lớp của Gia Minh, à đùng rồi, còn là phần công việc trướckia của cô nữa chứ. Cô khẳng định là ở sau lưng mà cười nhạo tôi nhiều lần rồichứ gì?”
“Khi đó tôi cùng Hoài Việtcũng chỉ vừa mới quen biết nhau không được bao lâu.” Nghiêm Chân ngẩng đầu, cườinhẹ, “Hơn nữa cô cảm thấy khi đó tôi có tư cách có thời gian mà đi cười nhạo côsao? Tôi khi đó ốc còn không mang nổi mình ốc, nhờ phúc của cô thôi.”
“Cho nên cô cùng anh ấyquen biết không bao lâu mà đã kết hôn, xem như là trả thù tôi chứ gì?”
Thẩm Mạnh Kiều lớn tiếngphản bác, lời vừa nói ra khiến cả hai người đều sững sờ tại nơi đó. Ngay cả ThẩmMạnh Kiều cũng không ngờ mình lại thốt ra lời nói như vậy, cô có chút không tinđược mà nhìn Nghiêm Chân.
Nghiêm Chân cũng đã rấtnhanh hoàn hồn, phủ nhận, “Cô không có tư cách tùy ý đánh giá hôn nhân củatôi.”
“Vậy xin hỏi người biếtđược cuộc hôn nhân này của cô có bao nhiêu người?” Thẩm Mạnh Kiều hỏi, “Trongtrường học trừ tôi ra thì còn có ai biết? Ngay cả bạn tốt Vương Dĩnh của cô chỉsợ đều không rõ ràng lắm.”
“Vậy thì có thể nói lêncái gì?” Nghiêm Chân nhíu mày.
“Điều đó chứng minh cô chộtdạ.”
Bảy chữ, nói rất khíphách.
Nghiêm Chân nhất thờikhông tìm được từ để phản bác.
Chột dạ? Cô làm sao có thểkhông hiểu được ý tứ này chứ? Nghiêm Chân vỗ vỗ trán, hiểu rõ ý đồ của Thẩm MạnhKiều đang định phản bác, nhưng đúng lúc này thì vang lên tiếng gõ cửa, tiếngvang âm trầm, rất rõ ràng.
Nghiêm Chân không khỏi liếcnhìn Thẩm Mạnh Kiều, đi ra mở cửa.
Ngườingoài cửa làm cho cô mở to hai mắt, lắp bắp nói, “Ba… ba … ba đã tới.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]