Khi tỉnh lại, Cố Hoài Việt hoảng hốt nghĩ mìnhcòn ở khu thiên tai vì mấy ngày mấy đêm không chợp mắt được, nhất là đầu gốidính đất cũng không quản nổi mí mắt, ngủ không biết trời trăng gì… nhưng vừa tỉnhlại thì phát hiện mình nằm trên giường bệnh, đùi phải băng bó bằng băng vải,nâng người lên một chút là có thể nhìn thấy được.
Cố Hoài Việt giật mình, nằmtrở về.
Nhìn xung quanh trái phảimột vòng thì thấy trong phòng bệnh không có ai.
Anh đang định chống cánhtay muốn đứng dậy thì cửa phòng bệnh bỗng nhiên được mở ra. Cố Hoài Việt ngầngđầu nhìn, là mẹ Cố.
Lý Uyển không biết đã cầmhộp giữ ấm đựng canh nóng này trên tay bao nhiều lần, sợ canh xương nhanh nguộinên lại đi hâm nóng lại. Thấy Cố Hoài Việt đã tỉnh lại nên bà vui vô cùng.
Bà buông hộp giữ ấm rồi vộivàng đi đến bên giường, để ở phía sau lưng anh một cái đệm, dìu anh ngồi dậy. Đượcmẹ hầu hạ như vậy, Cố tham mưu trưởng có vẻ không thích ứng được.
“Mẹ, mẹ không cần đỡ conđâu, con tự ngồi dậy được.” Mở miệng nói thì mới phát hiện ra cổ họng của mìnhđau rát muốn chết, anh không khỏi ho khan hai tiếng.
“Con còn nói sao. Khôngnhìn xem chân của con đều biến thành cái dạng này rồi mà còn cứng rắn chống đỡnữa à.” Mẹ Cố lên tiếng răn dạy anh.
Cố Hoài Việt cười nhẹ, dựavào gối đầu mà ngồi dậy.
“Hiện tại mấy giờ rồi ạ?”Anh nhẹ giọng hỏi.
“Giữa trưa, 12h rồi. Connha, ngủ từ tối hôm qua cho tới tận giữa trưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-bi-mat/3014685/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.