Nghiêm Chân nằm ở trên giường, tùy ý để anh cầmkhăn mặt ấm áp lau rửa khuôn mặt khóc loạn thất bát tao của cô. Đèn trong phòngcũng đã tắt, cô nhìn không thấy vẻ mặt của anh, chỉ có thể cảm giác được độngtác nhẹ nhàng chà lau khuôn mặt của cô, mềm nhẹ đầy sự kiềm nén. Cố Hoài Việtquả thật rất cẩn thận, bởi vì Nghiêm Chân của đêm nay khiến anh khống chế khôngđược, nếu như là một đứa nhỏ khóc nháo thì đã tốt rồi, anh sẽ dỗ đứa nhỏ đó màkhông do dự. Chỉ tiếc cô không phải là một đứa nhỏ, cô là người mà anh không thểnắm trong lòng bàn tay, sẽ không khóc nháo chỉ biết đè nén chính mình.
Nghiêm Chân nhắm mắt lại, lại ngủ không được.Người khác say rượu đều là ngủ vùi nhưng sao cô lại không thể biến thành như vậychứ. Say khướt rồi tranh cãi ầm ĩ. Cô nghĩ một chút rồi mở mắt, nhìn Cố Hoài Việtđang giặt khăn rửa mặt ở bồn rửa, sau đó giúp cô lau tay, cảm thấy có chút đau,có lẽ là do va chạm lúc nãy rồi.
Biết mình đêm nay đã thất thố khiến cô khôngmuốn nhớ lại, nghiêng đầu đi thì lại nghe Cố Hoài Việt nói với cô, “Em còn nhớrõ vị chiến hữu của anh đã hi sinh ở Tây Tạng không?”
“Vâng.” Cô lên tiếng trả lời.
“Anh ấy gọi là Tần Phóng, so với anh thì tham giaquân ngũ sớm hai năm.” Anh vừa mở một ngọn đèn trên trần nhà lên, dùng thuốcsát trùng lau miệng vết thương cho cô. Cô hơi choáng bởi ánh sáng đó, nhưng thếnày cô có thể thấy rõ sườn mặt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-bi-mat/3014650/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.