Chương trước
Chương sau
Thứ Sáu, Nghiêm Chân đi tới thư viện rất sớm.

Vừa vào thì Tiểu Lưu đang trực ca thấy cô cũngcó chút kinh ngạc, "Chị Nghiêm, hôm nay không phải đến phiên chị được nghỉsao? Chị sao còn tới đây vậy?”

Nghiêm Chân cởi áo khoác ngoài đem cất xongxuôi rồi mới nói, "Tôi tới tìm Thường chủ nhiệm."

"Tìm chủ nhiệm làm gì?" Tiểu Lưu tòmò.

"Xin phép." Ôn nhu cười, lưu lại choTiểu Lưu một bóng dáng cao gầy.

Đã gần đến cuối học kỳ, trường học chuẩn bịcho kỳ kiểm tra tổng hợp cuối kỳ, lúc này công việc trong thư viện tương đối rảnhrỗi. Thường chủ nhiệm vừa nghe nói cô muốn đi Tây Tạng, rất nhanh liền phê chuẩn.

"Đi ra ngoài một chút cũng tốt, nhưng mấyngày nay trời rất rét, cháu đi một mình sao?"

Bàn tay nhận lấy giấy xin nghỉ phép ngừng lạimột chút, Nghiêm Chân cười nói, " Cháu không phải đi một mình."

Còn có một người, hai người sẽ cùng đi.

Trở lại Cố viên, Lý Uyển đang ở trong phòng giúphai người kiểm tra lại hành lý. Cố Hoài Việt hai tay vòng trước ngực, đứng ở mộtbên, không tiếng động nhìn chăm chú vào mẹ mình đang nhét những thứ đồ gì đóvào trong túi hành lý càng ngày càng lớn kia.

"Hôm kia ba con vừa xem dự báo thời tiết,nghe nói địa khu Tây Tạng ở phía nam hiện tại nhiệt độ là khoảng -20 độ. Mẹ nóicon lúc khác đi không tốt hơn sao, không nên đi bây giờ, là động đội quan trọng hay là bản thân mình quan trọng hơn hả?"

Đáp án này còn phải nói hay sao? Lý Uyển thởdài một hơi, tiếp tục sắp xếp hành lý cho anh.

"Sắp tới năm mới, nếu lúc này có chút thờigian nhàn rỗi thì ở nhà thừa dịp chăm vợ cùng con trai. Con không nghĩ đến GiaMinh thì cũng phải rút ra chút ít thời gian ở cùng Tiểu Chân chứ?"

Lý Uyển nhìn Nghiêm Chân liếc mắt một cái, ý đồkéo cô làm thuyết khách, nhưng lần này Lý Uyển đã tính sai.

Cố Hoài Việt tiếp nhận túi hành lý, cũng khôngđem thứ gì lấy ra.

Lý Uyển há miệng thở dốc, còn chưa nói gì thìđã bị anh nói trước, "Nghiêm Chân cũng đi."

Lý Uyển sửng sốt, sau một lúc lâu mới lắp bắp, "Tiểu…Tiểu Chân cũng đi?" Nói xongnhìn nhìn Nghiêm Chân, chiếm được câu trả lời khẳng định.

Này… này ….thật là ngoài ý muốn .

"Cho nên nói những thứ này nọ vẫn còn thiếu,những thứ cần thiết chưa có mang theo." Nói xong, đem mấy gói kia từng cáitừng cái một nhét vào trong ba lô.

Qua một lát Lý Uyển mới phản ứng lại được, vỗđùi một cái rồi đi thẳng vào trong phòng, thời điểm bước chân ra tới cửa cònkhông quên nói, "Mấy cái gói đó trước đừng nhét vào, để vào trong túi xáchcủa Nghiêm Chân đi!"

Cố Hoài Việt nhún vai, khi bắt gặp tầm mắt NghiêmChân, bất đắc dĩ cười cười.

Ở nhà có mẹ mình quan tâm như thế thì đâu cóbiện pháp nào đâu?

So sánh với bà nội, bạn nhỏ Cố Gia Minh có vẻphẫn nộ.

Gần đây là vì có một lần không ở bên ngoại đủngày, bà ngoại bên kia có ý kiến cho nên Cố tham mưu trưởng thống nhất lại sáchlược, sau khi hai người bọn họ đi thì để cho Gia Minh đi qua đó ở vài ngày. Tiểutử kia trăm lần không muốn, nhưng quân lệnh khó có thể trái.

Thứ hai là vì hai người này ném nhóc ở lại màbỏ trốn !

Gì chứ? Đừng hỏi nhóc bỏ trốn có ý tứ gì, nhóckhông biết, nhóc chỉ biết là hai người này muốn bỏ lại mình đi tiêu dao! Loạihành vi này quả thực không thể tha thứ!

Nghiêm Chân xoa xoa khuôn mặt của nhóc, lấy lòngtrứng gà đưa tới trước mặt nhóc. Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh yêu nhất là món ănnày, nhưng là hiện tại nhóc liếc mắt một cái cũng không nhìn, biểu tình vô cùngđau đớn nhìn Nghiêm Chân, "Cô giáo, quả thật khiến cho em thất vọng. Cô lạicó thể vứt bỏ tư lệnh không để ý tới, mà còn tìm kẻ địch để em nương tựa sao!"

Nói xong, trên đầu liền bị gõ một cái. Bạn họcnào đó ôm đầu ngẩng lên nhìn, chống lại một đôi mắt sáng ngời.

Cố Hoài Việt từ trên cao nhìn xuống, khôngchút nào tốn sức dùng ưu thế thân hình cao lớn áp đảo chú lính nhỏ này, "Nếulại nói lời vô nghĩa, qua bên nhà bà ngoại ở thêm hai tuần!"

Chú lính nhỏ nhất thời cúi đầu, không cam lòngcũng đã ăn xong quả trứng gà rồi.

Nhìn một màn này, Nghiêm Chân nở nụ cười,trong lòng phảng phất giống như có dòng nước ấm chảy qua, thoải mái nói khôngnên lời.

Có lẽ, đại khái đây chính là thứ mà ngày thườngbà nội hay nói, một nhà ba người.

Lo lắng Nghiêm Chân là lần đầu tiên đi, bọn họlựa chọn trực tiếp đi bằng máy bay.

Kỳ thật Nghiêm Chân cảm thấy không sao cả, muốnnhư bình thường, cô càng muốn ngồi xe lửa hơn.

Cố Hoài Việt sau khi nghe xong, cự tuyệt,"Xe lửa không được, thời gian quá dài sẽ mệt lắm. Lần đầu tiên đi Tây Tạng,vẫn nên từ từ thích ứng sẽ tốt hơn."

Nghiêm Chấn thật không nghĩ tới anh lại bănkhoăn nhiều như vậy, ngay cả thể lực của mình cũng đều lo lắng. Có chút ngoài ýmuốn nhưng suy nghĩ một chút, liền vui vẻ đáp ứng.

Có lẽ cô cũng đã bắt đầu chịu đầu hàng ngay từkhi ý kiến được đưa ra rồi.

Bay vào một ngày thời tiết ở thành phố C khá tốt,xuyên qua cửa sổ máy bay nhìn đám mây bay lơ lửng ngoài đó, Nghiêm Chân bỗngnhiên nhớ tới một vấn đề.

"Ở Tây Tạng tham gia quân ngũ rất khổ cựcphải không?"

Cố Hoài Việt đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấyvấn đề này rất nhanh liền mở mắt, tầm mắt nghiêng qua, có thể thấy một bên sườnmặt của cô rất sạch sẽ và thanh tú.

Anh có chút giật mình sửng sốt, khi cô đáp ứngđi cùng anh, trong lòng anh còn có chút ngoài ý muốn, nhưng thời gian càng dàithì anh lại càng khẳng định, cô không phải là người hay nói giỡn, là thật tâmchuẩn bị cùng đi với anh.

Chuyện này ngay cả bản thân Cố Hoài Việt cũngcảm thấy có điểm xa lạ.

Lấy lại tinh thần, anh cười cười tiếp tục nhắmmắt, "Tân binh ở nơi đâu đều cảm thấy khổ, bị đội trưởng huấn luyện, trungđội trưởng huấn luyện, tất cả đều được cấp trên hưng trí đồng loạt giảng dạy, cảmgiác như tín đồ Phật giáo bị lưu đày từ nhân gian đi tới địa ngục, khẳng địnhphải chịu khổ. Bất quá sau một thời gian ngồi nghĩ lại, một ngày như vậy thậtra cũng rất tốt."

Tân binh. Đây chính là cách gọi của những têngiảo hoạt dùng để gọi lính mới, hoặc nhiều hoặc ít luôn hàm chứa một chút ý tứxem thường, phàm là người có một chút tôn nghiêm đều không muốn bị xem thường .

Có biện pháp nào khác ngoài việc : luyện tập .

Vẫn là câu nói kia, chờ mình chân chính luyệnthành, sẽ bễ nghễ nhìn người khác bằng nửa con mắt như nhà tư bản .

Đây là cái gọi là quy luật khách quan của sinhtồn, quân nhân cũng không ngoại lệ.

Quân nhân cho tới bây giờ đều chỉ bội phục cườnggiả.

Nghiêm Chân bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì chacủa mình là quân nhân, bởi vì loại tình cảm này, không phải tất cả mọi người đềuhiểu được. Mà cô cũng thuộc loại vừa mới hiểu được kia.

"Bạn chiến đấu của anh còn ở Tây Tạng?"

"Ừ." Cố Hoài Việt nhẹ giọng đáp, mởmắt. Anh trầm mặc trong chốc lát rồi mỉm cười, "So với mọi người anh tacàng thích chỗ này hơn."

Ngay cả chính bọn họ cũng không biết rõ có baonhiêu tân binh đi vào Tây Tạng này. Hàng năm vẫn luôn miệt mài như cũ bảo hộdoanh trại cũ nát này, thích ứng với hoàn cảnh. Ngày thì vẫn như trước, cáinóng làm cho bọn họ đau đầu muốn cho nổ tung cái cao nguyên này ra, ban đêm lúcđi vào giấc ngủ đệm chăn ẩm ướt, gió lạnh đến tận xương xuyên qua cửa sổ vàotrong. Quân nhân đều coi nơi này như là một cơn ác mộng.

Lần thứ nhất đi Tây Tạng, trong lòng cảm thấy sợhãi.

Nhưng luôn có vài trường hợp ngoại lệ, Cố HoàiViệt cảm thấy may mắn vì mình gặp được một trong số đó, người nọ là tiểu độitrưởng đầu tiên của anh.

Tiểu đội trưởng sinh ra ở phía nam mưa dài đằngđẳng, chỉ cần một trận mưa phía nam đã khiến cho bọn họ - những người línhphương bắc thực sự không thể thích ứng.

Nhưng chỉ có vị tiểu đội trưởng mang giọng địaphương phía nam này, huấn luyện ra những người lính thuần chất. Tiểu đội trưởngcó câu nói rất đúng, đem khí thế nhiệt huyết cao nhất ra, cần phải tất cả mọithứ của mình vào cuộc huấn luyện này, mang binh đi ra cũng tuyệt đối không thể yếuớt được.

"Tiểu đội trưởng nói, ở quê nhà bọn họluôn có mưa lớn, cả ngày không thấy được mặt trời. Anh ta một mực chạy tới TâyTạng tham gia quân ngũ, đồng thời quyết định không bao giờ trở về nữa."

Các tân binh đều bị tiểu đội trưởng chọc cười.

Nghiêm Chân cũng cười cười, máy bay chậm rãichạm đất, đi vào vùng đất thần bí này.

Vừa ra khỏi máy bay, Nghiêm Chân liền cảm thấymột loại cảm giác không khoẻ lan rộng trong người, hai bên thái dương có chútđau, cũng may không phải rất đau, còn có thể chịu được.

"Em không thoải mái à?" Cố Hoài Việttiếp nhận hành lý của cô rồi thấp giọng hỏi.

"Có chút." Nghiêm Chân lấy ngón tayxoa xoa huyệt thái dương, "Bất quá không sao đâu, vẫn còn tốt lắm. Chúngta đi thôi."

"Trước hết chờ anh một chút đã." CốHoài Việt nói, "Em trước ở chỗ này chờ anh một chút, anh đi lấy chút nước ấm.Vẫn nên uống thuốc cho an tâm."

Nghiêm Chân không khỏi kinh ngạc, "Thuốc?"

"Ở trong hành lý, ở ngăn kéo bên hông chỉcần kéo ra là có thể nhìn thấy." Anh thản nhiên dặn cô rồi sau đó đứng dậyđi lấy nước.

Dựa theo chỉ thị, Nghiêm Chân từ trong túixách lấy ra đến một cái bọc nhỏ, rất giống hình cái trống, trong nháy mắt làmcho cô nghĩ tới. Trước khi xuất phát, anh đã chuẩn bị nhiều thứ như vậy, rồisau đó nhét vào trong một cái bao lớn. Thì ra là thuốc giảm sốt cần ở nơi caonguyên này.

Nghiêm Chân nắm thuốc trong tay, bỗng nhiên cảmthấy trong lòng ấm áp.

Người tới sân bay đón là một vị thượng tá hai gạchba sao, anh ta chờ ở bên ngoài sân bay, vừa nhìn thấy bọn họ đi ra liền lập tứcđi lên đón, rõ ràng lưu loát làm một động tác quân lễ.

Cố Hoài Việt nhíu mày, "Tiểu đội trưởng,anh lại muốn hại chết tôi." Nói xong, đáp lễ bằng động tác quân lễ.

Thì ra đây là tiểu đội trưởng trong miệng anh,Nghiêm Chân rất tò mò nhìn vị thượng tá trước mắt này.

"Nghiêm Chân, đây là tiểu đội trưởng củaanh, đương nhiệm bộ đội biên phòng ở cao nguyên này, Bàng Khải."

Bàng Khải bắt tay với Nghiêm Chân. Trong nháymắt bắt tay, Nghiêm Chân có thể cảm giác được tay của anh ta đầy vết chai, là mộtngười lợi hại.

Bàng Khải ha ha cười, vỗ bả vai Cố Hoài Việt,nói giọng chuẩn của Tứ Xuyên, "Cậu …cái tên dưa chuột này, mười năm khôngthấy không chỉ có vợ có con mà ngay cả quân hàm cũng cao hơn so với tôi, hai gạchbốn sao rồi.”

Cố Hoài Việt cười cười.

Đây là chiến hữu, đây là tiểu đội trưởng ngàyxưa, sau mười năm gặp lại, chỉ cần một khắc có thể đem mười năm không thấy nàytrừ khử đi.

Bàng Khải sinh ra ở một trấn nhỏ của TrùngKhánh, tốt nghiệp trung học liền nhập ngũ làm lính. Bởi vì tính tình nóng nảyháo thắng, các kỹ năng hạng mục quân sự đều luyện không chê vào đâu được, càng ngàycàng có nhiều thông báo khen ngợi toàn quân rồi khen ngợi anh ta. Nhưng vì trithức trình độ văn hóa không đủ, làm lính trong 13 năm nhưng vẫn chỉ là một độitrưởng.

Bàng Khải thật ra cũng không có oán giận, cóthể ở lại Tây Tạng, là nguyện vọng lớn nhất của anh. Lấy tất cả những cái khácra so sánh thì vẫn không tính là cái gì .

Bàng Khải vừa lái xe vừa nói, "Hai ngườitới thật là đúng lúc, ngày kia đồn chuẩn bị đi tiếp viện, cậu muốn đi nhìn hắnthì có thể đi theo đoàn xe. Tôi đưa cậu đi."

"Tùy tiện an bài một chiếc xe là được,không cần anh tự mình ra tay, trận lớn như vậy." Cố Hoài Việt theo bản năngcự tuyệt.

"May mắn cho cậu, mấy ngày nay tuyết lạirơi, đường tới đồn cũng không hề dễ đi, tôi là một đội trưởng có thể mặc kệ cácchiến sĩ như vậy hay sao? Thế thì còn ra thể thống gì nữa?"

Nghiêm Chân nghe hiểu được, mặc kệ như thếnào, anh cũng muốn đi.

Cố Hoài Việt trầm mặc vài giây, bỗng nhiên nởnụ cười, từ trong hành lý lấy ra một túi bọc kín gì đó, đưa qua.

Bàng đội trưởng nhìn lướt qua, nở nụ cười,"Thứ kia là gì, kín như vậy?"

"Thuốc.”

Bàng Khải ngẩn người, sau đó nở nụ cười,"Yên tâm, mọi người từng nói rằng tai họa lưu ngàn năm, không dễ dàng hysinh như vậy." Lúc nói chuyện này thì vẫn còn là một tân binh. Khi đó BàngKhải là trung đội trưởng quản lý huấn luyện tân binh, vừa vặn huấn luyện nhómngười của Cố Hoài Việt. Bàng Khải yêu cầu nghiêm khắc, huấn luyện các tân binhphải kêu oa oa. Sau lưng đều gọi hắn "mặt đen", nói hắn là tai họa củatân binh, không hợp tình hợp người.

Thời điểm Bàng Khải biết, cũng không phát hỏanhưng bất động thanh sắc tăng thêm lượng lớn thời gian huấn luyện.

Cố Hoài Việt hơi nhếch khóe miệng, nhưng khôngphải anh vui đùa mà là muốn ngừng câu chuyện, "Nói là nói như vậy, thuốc vẫnphải dùng."

Nghiêm Chân ở một bên nghe, không khỏi tò mò,"Bàng đội trưởng bị bệnh gì?"

Lời vừa nói ra, Bàng Khải liền ho khan vài tiếng,từ sau kính nháy mắt với Cố Hoài Việt.

Cố Hoài Việt làm bộ không phát hiện, vẫn nói,"Bệnh chỉ có ở cao nguyên."

Vừa nghe cũng biết là loại bệnh đặc thù ở caonguyên.

Bàng Khải thở dài, "Cậu xem, cậu xem, tôicòn muốn ở trước mặt em dâu bảo trì một chút hình tượng quân nhân mà. Nhưngtoàn bị tiểu tử cậu làm hỏng, lập tức thành ma ốm."

Nghiêm Chân lắc lắc đầu, cười nói, "Sẽkhông đâu, anh uống thuốc đi, chỉ như vậy mới làm cho chị dâu yên tâm."

Lời vừa nói xong, Bàng Khải lại cười to hai tiếng,"Chị dâu? Chị dâu cô còn chưa biết được đang ở nơi nào đâu?”

Bàng Khải đến nay chưa kết hôn. Cũng như BàngKhải nói về chính mình, ai lại nguyện ý gả cho một người đàn ông già mà hơn haimươi năm chỉ trở về nhà chưa quá năm lần như vậy chứ? Kết hôn, anh sớm đã khôngnghĩ tới.

Đồn biên phòng thật sự rất xa.

Một đường dài chạy theo hướng nam, đi lâu nhưvậy mà vẫn còn chưa tới.

Nghiêm Chân nhìn bóng đêm dày đặc bên ngoài cửasổ, chỉ cảm thấy mỏi mệt.

"Em mệt mỏi thì ngủ một chút đi." Đangnghe anh nói thì một chiếc áo khoác dày đã choàng lên người cô.

Nghiêm Chân quay đầu đi, cười cười nhận lấy.

Cô thật sự là rất mệt mỏi, nói một câu "Đếnnơi thì gọi em" xong thì đã ngủ, tốc độ cực nhanh làm cho Cố Hoài Việt cóchút kinh ngạc.

Kỳ thật Nghiêm Chân ngủ thực bất an, phản ứng khilên cao nguyên liên tục làm cho cô đau đầu mãnh liệt, giống như là bị kìm nénhơn lúc bình thường, hô hấp cũng có chút không thông.

Cô muốn tỉnh lại, nhưng cô lại mơ thấy ba mìnhcho nên lại luyến tiếc tỉnh lại.

Trong giấc mơ, ba mỉm cười với cô, xoa khuôn mặtnhỏ nhắn của cô rồi nói, "Bé à, ba từ hôm nay trở đi sẽ không tham giaquân ngũ."

Vẻ mặt kia tuy rằng là cười, lại vẫn dấu khôngđược sự tiếc nuối sâu đậm. Chính ngay lúc cô còn nhỏ, không hiểu được nhưng chờcô trưởng thành đã hiểu thì cũng đã muộn rồi. Bởi vì, ba đã qua đời.

Cứ nghĩ như vậy cô liền cảm thấy đau lòng vạnphần, đang ngủ nhưng vẫn thương tâm gọi ba.

Chỉ chốc lát sau, cô liền mơ hồ nghe thấy cóhai người đang nói chuyện.

"Sao lại thế này? Có phải phát sốt haykhông?"

"Tôi đi xem xem." Có người hạ giọngđáp một câu, sau đó có một bàn tay ấm áp đặt trên cái trán của cô, sau khi dừnglại vài lần thì lại có giọng nói vang lên, "Không sốt, chỉ có chút nóng,xem ra là nằm mơ rồi."

Ngườiđang lái xe cười một tiếng, "Đến nơi thì để bọn y sĩ ở đó khám thử,tránh xảy ra chuyện không may."

"Vâng." Người nọ cúi đầu lên tiếng,lập tức cô liền cảm giác được có người dùng vòng tay vừa phải ôm lấy cô, mộtđôi tay mềm nhẹ ấn lên huyệt thái dương của cô, thay cô giảm bớt đau đớn.

Nghiêm Chân cố gắng mở mắt, nhìn về phía ngườitrên đỉnh đầu, chính lúc này anh vẫn đang cúi đầu, lập tức bốn mắt nhìn nhau. Côcũng quên tránh né, cứ như vậy nhìn thẳng vào mắt anh.

Cố Hoài Việt cúi đầu nhìn cô, trong xe có ánhđèn nhàn nhạt, ánh mắt kia thản nhiên trong suốt, ánh mắt bình tĩnh nhu hòa khiến cho anh khôngthể lập tức tránh đi, không biết qua bao lâu, khi xe xóc nảy một chútthì Cố Hoài Việt dời ánh mắt đi, thay cô khoác chặt lại cái áo khoác quân nhânrồi ôn nhu nói "Em ngủ một lúc đi, không thoải mái liền gọi anh."

"Vâng.”Cô đáp, quay đầu đi rồi ngủ ngay.

Thậtgiống như tìm được ngọn nguồn của sự ấm áp, lúc này đây cô không còn nặng nề màchìm vào giấc ngủ nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.