Dưới bầu trời tuyết rơi này vào giờ khắc này cô đã thấy được anh, Nghiêm Chân cho tới bây giờ không có nghĩ qua. Cô sửng sốt một chút rồi đứng yên tại chỗ.Cố Hoài Việt bất ngờ ôm lấy Cố Gia Minh nhưng anh cũng cảm thấy ngoài ý muốn nên hỏi, “Tối nay không phải là con ở bên nhà bà ngoại sao? Sao đã về đây rồi?”Bạn nhỏ Cố Gia Minh cố sống cố chết ôm lấy cổ ba mình, “Thủ trưởng, đừng đem con tiễn bước nữa được không? Con cam đoan sẽ ngoan ngoãn mà.”Cố Hoài Việt bật cười, xoa cái đầu đang mang theo chiếc mũ mềm, nhìn về phía Nghiêm Chân.Cô mặc một chiếc áo khoác dày, một chiếc khăn quàng cổ màu xanh da trời quấn quanh cổ chỉ để cô lộ ra hai con mắt. Hai đôi mắt lành lạnh kia, giờ phút này đang nhìn anh.Anh suy nghĩ trong chốc lát rồi buông con xuống, đi chậm rãi về phía Nghiêm Chân.Anh đang định nói cái gì đó thì bạn nhỏ Cô Gia Minh như con ngựa hoang thoát cương chạy tới trước mặt Nghiêm Chân, “Cô giáo, ba đã về rồi.”Hình dáng trước mặt, đồng thời có lời nói phát ra làm cho Nghiêm Chân phục hồi lại tinh thân, cười nhẹ một tiếng, “Đã biết, nhìn em rất vui.”Bạn nhỏ đưa tay ôm lấy thắt lưng Nghiêm Chân, vui vẻ vô cùng.Cảnh tưởng vô cùng thân thiết này làm cho Cố Hoài Việt hơi hơi giật mình lẫn sửng sốt, nội tâm cũng vì vậy mà mềm mại đi.Ngẩng đầu, nâng mắt lên chống lại ánh mắt của anh. Nghiêm Chân mím môi, cười cười rồi ôn nhu nói, “Anh đã về rồi.”Cố Hoài Việt phục hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-bi-mat/3014621/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.