Mùi thơm hoa quế ngoài cửa sổ phụ khắp toàn bộ viện lạc, lá cây dần ố vàng dưới mưa thu rả rích trêu chọc người thì phát ra từng đợt tiếng vang rì rào.
Cùng với từng đợt tiếng mưa thu ầm ĩ, Vân Kiều nằm trong ngực của Phó Dung Chương rơi vào giấc mộng.
Giọt mưa liên miên thành màn, Vân Kiều mở mắt ra đã phát hiện mình về tới tướng phủ.
Năm đó, nàng mười ba tuổi, đang vào tuổi dậy thì.
Nàng trốn ở trong chăn, run lẩy bẩy, cắn môi không dám khóc thành tiếng, sợ phụ thân nàng biết nàng từng đi qua thư phòng của ông ta.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy sắc mặt dữ tợn của phụ thân.
Nàng còn chưa cập kê đã bị phụ thân đưa đi cho Nhiếp chính vương khát máu như mạng, ngang ngược tàn nhẫn trong lời đồn làm thị thiếp.
Khóc lóc, trong mơ màng nàng ngủ thiếp đi, mẫu thân của nàng khẽ đi tới, nhẹ nhàng lay tỉnh nàng: “Kiều Kiều, dậy.”
Vân Kiều sờ sờ thẻ ngọc ở tim, nghe mẫu thân ân cần dạy bảo. Nàng dẫn theo nhũ mẫu, lặng lễ ngồi trên chiếc xe ngựa mẫu thân đã sắp xếp đi về Nam Ung.
Chờ ra khỏi cửa phủ, nàng mới ý thức được đây là đang chạy trốn!
Nhưng mà ở ngoài thành, nhũ mẫu bị giết, nàng lại rơi vào tay Lương vương.
Trong địa cung tăm tối không thấy mặt trời, nàng thấy được hình ảnh làm cho người ta hoảng sợ, thấy tử sĩ Hà Chính Dương được phụ thân nàng bồi dưỡng tỉ mị lại là phụ tá của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hoan-toa-kieu/3514240/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.