“Mẫu thân nàng… Nàng không gặp được.”
Vân Kiều nhìn về phía Phó Dung Chương với vẻ khó hiểu.
Phó Dung Chương không biết nàng có thể tiếp nhận tin dữ này không, hắn do dự một lát, ôm nàng vào ngực, chậm rãi nói: “Mẫu thân nàng… Đã qua đời rồi.”
Làm sao có thể! Giấc mộng chân thật như vậy!
Vân Kiều thoát ra khỏi ngực hắn, không chớp mắt nhìn hắn, giống như không tin lời hắn nói.
Nhưng vẻ chắc chắn trong mắt Phó Dung Chương đã hoàn toàn phá vỡ ảo tưởng của nàng, hốc mắt nàng nóng lên.
Bỗng dưng nàng nhớ đến ba tháng trước, lần đầu nàng chạy trốn, nàng ở sau núi của Linh Thác Tự, lần đầu gặp Thượng Quan Thao, dường như y đang nhớ người nào đó…
“Có phải lúc ở Linh Thác Tự?”
“Ừm.”
Phó Dung Chương vừa mới nói xong, Vân Kiều “Huhu” một tiếng khóc lên.
Mặc dù nàng không có ký ức nhưng mà giấc mộng này khiến nàng nhớ kỹ vô cùng tình cảm của mẫu thân, cảm giác huyết mạch tương liên.
Nhưng mà ngày đó, rõ ràng nàng ở đây, gần trong gang tấc, thế mà ngay cả một nén hương nàng cũng không thắp, càng không nhắc đến đưa linh cữu và lễ bái.
Từ trước đến nay Vân Kiều luôn điềm tĩnh dịu dàng, đây là lần đầu chất vấn: “Ngài biết mẫu thân của thiếp thân, cũng biết thiếp thân ở đó vì sao ngài lại không nói? Vì sao?
Đối mặt với chất vấn của Vân Kiều, Phó Dung Chương không biết nên đáp lại thế nào.
Nói với nàng kiếp trước nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hoan-toa-kieu/3514234/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.