Vân Kiều bị Phó Dung Chương kéo ra khỏi Trai Yến Các, cũng không biết vì thời tiết nóng bức hay là thế nào mà trong lòng nàng nghẹn lại, phun không được lại nuốt không trôi, vô cùng khó chịu.
Bình thường, nếu như không vui thì nhiều lắm nàng chỉ im lặng không nói lời nào. Song, không biết vì sao bây giờ nàng nhìn thấy bóng lưng như núi của Phó Dung Chương thì rất muốn đi lên cắn hắn một cái.
Lúc nàng phát hiện mình có suy nghĩ này thì giật mình kêu lên.
Rõ ràng người khác khiến nàng không vui, mà nàng lại theo bản năng muốn trút lên người hắn.
Là vì hắn sủng ái sao? Cho nên nàng mới không sợ hãi như thế?
Ngộ nhỡ ngày ấy bỗng nhiên hắn không còn dung túng nàng nữa…
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên mắt Vân Kiều đỏ lên, nước mắt đọng trong hốc mắt sắp rơi ra.
Đến khi cảm thấy bóng lưng Phó Dung Chương trở nên mơ hồ, nàng mới trợn to mắt nhìn, nước mắt lã chã rơi xuống.
Rốt cuộc nàng đã biết mình khó chịu cả đêm là vì cái gì rồi.
Nàng không thể nào chấp nhận trong mắt hắn có người khác.
Chỉ vừa tưởng tượng cũng có thể làm tim nàng đau đến phát khóc.
Phó Dung Chương đi trước rốt cuộc cũng cảm nhận được người phía sau an tĩnh lâ thường. Hắn dựa vào ánh sáng đèn lồng huỳnh thạch hoa văn Bàn Long bốn phía nhìn thấy Vân Kiều rơi lệ đầy mặt, tim hắn siết chặt dừng bước lại.
“Sao thế?”
Phó Dung Chương khẽ hỏi, cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hoan-toa-kieu/3514233/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.