Lông mày xinh đẹp, mắt trong trẻo, da thịt trắng muốt làm nổi bật lên đôi môi anh đào kiều diễm như nước, vô cùng mê người.
Phó Dung Chương khẽ động tình ý, vòng eo nàng chưa được một nắm tay, xoay người hôn lên môi nàng một chút.
Nhìn thấy tình huống như thế, người theo hầu vội vàng lui ra ngoài.
Vân Kiều nhìn thấy thị nữ thức thời lại né tránh thành thói quen, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, màu đỏ bừng từ má lan lên tai.
Sao người này không nói gì đã đến hôn loạn thế này?
Quả nhiên là vô cùng bất đắc dĩ, rốt cuộc nàng phải làm thế nào mới có thể khiến cho Phó Dung Chương hiểu rõ như thế không hợp lễ?
“Vương gia, nô gia đã gả làm vợ người khác, không, không thể như vậy…”
Phó Dung Chương ôm nàng không hề thả lỏng, trái lại vẫn ung dung hỏi nàng: “Thật sao? Hôn thư đâu, nàng đưa hôn thư ra đi.”
Vân Kiều trừng to mắt, không ai nói với nàng thành thân phải có hôn thư cả.
Nàng thấy qua hôn thư gì đó ở đâu chứ?
“Ai cũng biết nô gia đã gả, gả cho người khác.”
“Ồ? Vậy ai có thể chứng minh được?” Phó Dung Chương khẽ cười một tiếng.
Lần đầu thấy Phó Dung Chương cười như vậy, Vân Kiều giật mình, vị diêm vương này cười lên đúng là đẹp thật.
Lúc kịp phản ứng với lời nói của hắn, Vân Kiều lại tức giận. Nơi này là địa bàn của hắn, ai có thể chứng minh cho nàng? Ai dám chứng minh cho nàng?
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hoan-toa-kieu/3514201/chuong-21-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.