Phó Dung Chương nhìn thoáng qua người gầy yếu trên giường: “Vệ Minh, mau đi bốc thuốc.”
“Vâng.”
Dù sao cũng là khuê phòng nữ nhi, Cố Văn Hiên cũng không tiện ở lâu, y đè xuống nghi hoặc trong lòng đi đến tiền viện chờ Phó Dung Chương.
Vệ Minh phái người nấu thuốc xong thì vội vàng bưng tới.
Thấy thuốc đã nấu xong, Phó Dung Chương ôm Vân Kiều dậy, để nàng ngồi trong lòng hắn.
Vừa mới chạm vào nàng, một mùi thơm quen thuộc của nàng xông vào mũi hắn, vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến hơi thở hắn như ngừng lại.
Thân thể yêu kiều mềm mại cứ như thế xụi lơ trong ngực hắn, giống như con chồn nhung, ôm ấm áp mềm mại lại không có sức nặng nào.
Lần trước ôm nàng dường như nàng không nhẹ như thế, lúc này chỉ tầm mười ngày mà nàng đã nhẹ đi nhiều!
Lúc này mọi người đã lui xuống hết, chỉ còn lại Thanh Nguyệt và Minh Nguyệt ở lại. Thanh Nguyệt cầm lấy chén thuốc, đi lên đút thuốc cho Vân Kiều.
“Đắng.” Vân Kiều mới uống một hớp, thuốc đắng làm cho nàng nhíu chặt mày lại, lông mày và lông mi nhíu chặt thấm ra nước mắt. Sau đó nàng cắn chặt răng, không tiếp tục uống hớp thứ hai nữa.
Phó Dung Chương ở bên cạnh sầm mặt lại.
Thanh Nguyệt cảm nhận được khí thế dọa người của Phó Dung Chương, nàng lo lắng sợ hãi, dụ dỗ nói: “Cô nương, thuốc đắng dã tật, chỉ còn một ngụm nhỏ…”
Chỉ còn thiếu gọi cô nãi nãi xin người hãy thương xót.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hoan-toa-kieu/3514191/chuong-14-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.