Thượng Quan Thao không nhìn thấy bóng dáng trong trí nhớ, tự giễu cười thầm một tiếng. Mình điên rồi mới có thể sinh ra ảo giác.
Khi còn sống, mẫu thân ngày đêm nhớ thương nữ nhi, vì cầu khẩn cho Vân Kiều bình an mà đi bộ leo lên núi Linh Thọ mới có thể xảy ra chuyện bất trắc. Vì hoàn thành nguyện vọng của mẫu thân, y phải tìm được Vân Kiều nhanh một chút.
Hậu sự của Vân thị đã giải quyết xong xuôi, đám người tướng phủ cũng muốn hồi kinh. Thượng Quan Thao dựa theo sự phân phó của Phó Dung Chương, y cũng không nói nhiệm vụ của mình cho Thượng Quan Huyễn, chỉ lấy lý do lưu giữ linh cữu mẫu thân mà ở lại.
Sau khi Thượng Quan Huyễn hồi kinh, y rẽ hướng đi về quận Nghi Châu.
–
Sau khi Thượng Quan Thao lui ra, Phó Dung Chương nhìn về phía tây thiền phòng một chút, sau đó hắn ngồi trước thư án phê duyệt tấu chương.
Ba bốn ngày không ở kinh thành có không ít chính vụ ứ đọng. Tiểu hoàng đế trẻ người non dạ, những tấu chương khẩn cấp chỉ có thể đưa về bên này.
Thành trấn ở phía đông xa xôi bị ôn dịch cần phái người đi trợ giúp. Nước láng giềng phía tây bạo động, quân khởi nghĩa quấy phá bách tính biên cảnh Đại Địch, phải phái quân đến trấn áp.
Nơi nào đó ở phía bắc có lũ nghiêm trọng, không thể trồng trọt được. Quận nào đó ở phía nam có mưa đá, bách tính tử thương nghiêm trọng, triều đình phải phái người cấp phát cứu tế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hoan-toa-kieu/3514185/chuong-11-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.