Thượng Quan Thao phát hiện ra Vân Kiều sợ hãi, y chậm rãi đi đến ngăn trước mặt Vân Kiều, hành lễ với Phó Dung Chương: “Hạ quan bái kiến Nhiếp chính vương.”
Bỗng dưng Vân Kiều ngẩng đầu, đôi mắt hạnh trừng to.
Y biết Phó Dung Chương?
Còn tự xưng là hạ quan…
Vân Kiều như bị người ta dội một thùng nước đá, lạnh từ đầu tới chân. Hành động cầu cứu khi nãy của nàng chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp, thật buồn cười.
Thật ra nàng vốn không thể trốn thoát, đúng không.
Cho dù nàng không quay lại cũng không thể tránh khỏi sự truy đuổi của Phó Dung Chương.
Phó Dung Chương thấy hành động che chở Vân Kiều của Thượng Quan Thao, hắn hơi híp mắt.
Dường như dưới ánh mắt bình tĩnh kia ẩn giấu sự sắc bén, giống như mãnh thú lúc nào cũng có thể nhào về phía con mồi, vô cùng nguy hiểm.
Nhìn thấy sắc mặt nguy hiểm của Phó Dung Chương, Thượng Quan Thao ưỡn thẳng sống lưng, ánh mắt âm u kia có thể khiến cho lòng bàn chân người ta phát lạnh.
Phó Dung Chương không để ý đến Thượng Quan Thao, hắn vượt qua y đi về phía Vân Kiều. Hắn đưa tay nắm cổ non mịn của nàng, kéo nàng vào ngực, giọng điệu lạnh lùng.
“Cần phải trở về rồi.”
Bàn tay hắn lạnh buốt bóp cổ nàng, giống như trước kia nàng chạm phải rắn độc ở vườn rau, cảm giác kia khiến cho suýt nữa nàng ngừng thở.
Nàng không kiềm nén được sự sợ hãi trong đáy lòng, trong phút chốc trong đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hoan-toa-kieu/3514183/chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.