Vân Kiều giãy dụa, tuyệt vọng đến sụp đổ. Khuôn mặt xinh đẹp, hai mắt đẫm lệ như hoa hải đường bị gió mưa chà đạp, miễn cưỡng sắp tan nát.
Kiếp trước, lúc nàng bị hắn đặt dưới thân hung hăng khi dễ một lần lại một lần mới có thể khóc.
Khóc trong tình huống đó chỉ khiến hắn muốn ngừng mà không được, sẽ chỉ làm hắn khi dễ càng hung ác hơn.
Trước mắt, nàng khóc như thế, mỗi giọt nước mắt như nhỏ vào lòng hắn, nóng bỏng.
Hắn chưa từng biết nữ nhân khóc có thể nắm chặt lòng người như vậy.
Trong tim Phó Dung Chương siết lên đau đớn, lòng thắt lại. Hắn buông nàng ra, lặng lẽ bình tĩnh nhìn nàng, kêu một tiếng: “Vệ Minh.”
Vệ Minh lập tức đi đến: “Chủ tử.”
“Chuẩn bị xe ngựa hồi kinh!”
“Bẩm chủ tử, xe ngựa đã được chuẩn bị xong từ sớm, có thể lên đường ngay lập tức.” Vệ Minh trả lời.
Bỗng nhiên Vân Kiều ngẩng đầu, khó mà tin được nhìn Phó Dung Chương.
“Mang nàng đi.”
Phó Dung Chương đưa tay chỉ về phía nàng.
Cho dù là người bình tĩnh như Vệ Minh, lúc nhìn thấy rõ mặt của Vân Kiều thì cũng khiếp sợ không thôi. Người bọn họ tìm ba năm thật sự tồn tại.
Vệ Minh chỉ ngơ ngác trong một giây, sau đó y lập tức tỉnh táo lại, hành lễ với Vân Kiều: “Cô nương, mời qua bên này.”
Y vốn có dáng vẻ hung thần ác sát, Vân Kiều lại không dám phản kháng, nơm nớp lo sợ lên xe ngựa.
Điều khiến nàng hít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hoan-toa-kieu/3466929/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.