Ánh nắng sớm chiếu vào từ song cửa sổ, tinh tế mỏng manh chiếu lên áo ngủ màu đen chỉ vàng của Phó Dung Chương, làm ánh sáng ám văn dệt bằng vàng lưu chuyển.
Sự cao quý hiện ra không bỏ sót.
Phó Dung Chương ngồi đó, dáng vẻ lười biếng, sâu trong đáy mắt khó giấu được lạnh lẽo và nghiêm nghị. Dưới ánh sáng, sáng tối đối lập càng bộc lộ khí chất lạnh lẽo của hắn. Bá khí khinh người khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, không để ý đến dung mạo vốn dĩ vô song của hắn.
Đôi mắt lạnh lẽo chậm rãi nhấc lên, lạnh nhạt hỏi:
“Bản vương bảo các ngươi tìm người, tìm được chưa?”
“Thuộc hạ vô năng! Chưa tìm được vị cô nương kia, mấy ngày trước đã phái thêm năm Huyền Long Vệ đi tìm.”
Vệ Minh cúi đầu nhận tội, trong ánh mắt dưới đôi mi dài tràn đầy lo lắng.
Phó Dung Chương có vẻ như hỏi han qua loa, nhưng Vệ Minh lại biết đây là sự điên cuồng hiếm thấy.
Chỉ dựa vào một bức chân dung vẽ từ giấc mơ, không hề có tin tức dư thừa nào mà đã bất chấp hậu quả phái ra hơn vạn Huyền Long Vệ tinh nhuệ, tìm người như mò kim đáy biển.
Không phải điên cuồng thì là cái gì?
Huyền Long Vệ chính là đội ngũ ám vệ một tay Phó Dung Chương bồi dưỡng tỉ mỉ ra, không chỉ gánh vác trách bảo vệ Hoàng đế, an nguy của phủ Nhiếp chính vương mà còn xử lý thu thập tình báo quân sự, trinh sát, bắt giữ, tra tấn, giải quyết các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hoan-toa-kieu/3466922/chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.