Tại phòng khám tâm lý, văn phòng bác sĩ.
Bảo Ngọc nhớ rất rõ họ quen biết nhau 5 năm, Ly Tâm tựa như là chị ruột của mình vậy... Nhưng tại sao cuộc đời lại quá bất công với chị của cô như vậy.
Cô muốn trở lại quá khứ, trở lại ngày cá tháng tư hôm đó, nhất định sẽ nói với chị dâu không được đi đến chỗ đó. Nhưng hiện thực chính là hiện thực, lạnh lùng và tàn nhẫn.
"Không chấp nhận được... " Bảo Ngọc không thể nói thành câu hoàn chỉnh, cơ thể run bần bật.
"Tôi thật sự... rất đau khổ... " Bảo Ngọc khóc đến thanh âm đứt quãng. Rõ ràng đã là một thiếu niên hơn hai mươi tuổi, nhưng hiện tại lại khóc như một đứa trẻ nhỏ, không thể khống chế cảm xúc.
Bác sĩ đẩy đẩy mắt kính, ôn hoà nói: "Cô Bảo Ngọc, đau khổ không phải là biện pháp tốt nhất."
"Sự việc đã như vậy cũng không thể thay đổi, chúng ta chỉ có thể làm quen với sự thật... "
"Mang theo đau khổ tiếp tục sống."
Ra khỏi phòng khám tâm lý, đôi mắt Bảo Ngọc còn có chút sưng đỏ. Nhưng hiện tại cảm xúc của cô đã ổn định hơn, nói hết mọi chuyện giúp cô giải toả nỗi lòng rất nhiều. Tuy rằng cô vẫn còn rất đau khổ nhưng sẽ vẫn tiếp tục sống.
Bảo Ngọc ngồi lên xe, đi tới chung cư của Hạ Dương. Sau khi xe dừng lại, Bảo Ngọc bước xuống, đi lên tầng trên. Đến trước cửa căn hộ, Bảo Ngọc ấn chuông, dì bảo mẫu liền chạy ra mở cửa.
Bảo Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-tinh-nhan/2654496/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.