Lâm Mỹ Đình đứng dậy khỏi ghế sô pha và nói với nụ cười: "Ba mẹ, anh cả, mọi người cuối cùng cũng về rồi. Chú dì và Linh Hạ họ đã đến đây một hồi rôi, nếu còn đợi nữa, con cũng định cùng họ đi bệnh viện tìm các người rồi."
Bà Lâm trừng mắt nhìn Lâm Mỹ Đình không lộ dấu vết gì, sau đó mới quay người nhìn về phía gia đình họ Dương nói: "Bà Dương, sao các người lại đến rồi? Muốn đến cũng không báo trước một tiếng, báo trước cũng tiện cho tôi để đầu bếp làm những món ăn ngon miệng cho mọi người."
Vợ chồng nhà họ Dương đứng lên, mẹ Dương nhìn Lục Thi Nguyệt đang được mọi người vây quanh thật tốt, trong mắt hiện lên vẻ ủ rũ, và lời nói của bà không được dễ nghe cho lắm: "Bà Lâm, con dâu của nhà bà cũng khá quý giá nhỉ, chỉ là xuất viện, có cần nhiều người như vậy đến đón không? Còn sợ rằng cô ta sẽ bị ngã chân sao."
Sắc mặt bà Lâm không được tốt cho lắm, trước đây bà luôn cho rằng người nhà họ Dương có tri thức hiểu lễ nghĩa, nên bà vẫn làm bạn với họ sau khi Dương Linh Hạ đào hôn. Không ngờ tới, mẹ Dương vốn là một người tính là hiểu chuyện ăn nói lại khó nghe như vậy, lúc này bà cũng có chút tức giận.
Theo quan điểm của bà, con dâu bà là đứa con tốt, dù không tốt nhưng cũng không đến lượt người ngoài xen vào mắng chửi.
"Bà Dương, lời này của bà thì khó nghe rồi. Thi Nguyệt là con dâu duy nhất của nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-thue-muon-ba-lam-xin-gio-cao-danh-khe/976937/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.