Lục Thi Nguyệt nói: "Vẫn không biết, chỉ đành tới đâu hay tới đó. nhà họ Lâm gia thế lớn, trước không biết tớ mang thai, tớ còn có thể giấu diếm mà sinh con ra. Bây giờ e là phải sinh con trong sự giám sát của nhà họ Lâm rồi."
"Thái độ của Lâm Khánh Quyền thế nào?"
Lục Thi Nguyệt lắc đầu, nói: "Trái tim anh ấy sâu kín, tớ kết hôn với anh ấy bốn năm, những khi thực sự đoán được tâm tư của anh ấy không nhiều. Anh ấy nói tớ có thể sinh con ra, nhưng mà tớ thấy ý của anh ấy là muốn giữ lại con ở nhà họ Lâm, ly hôn cũng không cho phép tớ đưa con đi."
Lục Phượng cũng biết thế lực của nhà họ Lâm trong thành phố này có thể nói là một tay che trời. Nếu như ly hôn, Lục Thi Nguyệt chỉ có thể được chia một ít tài sản, về phần con thì cô không thể đưa đi được.
"Thi Nguyệt, cậu cam tâm để lại con cho nhà họ Lâm ư?"
"Không cam tâm thì sao chứ? Trận tai nạn xe kia làm loạn hết tất cả kế hoạch của tớ. Bây giờ trong lòng tớ rất rối, điều duy nhất có thể làm là tới đâu hay tới đó."
Lục Thi Nguyệt nói với vẻ thất bại.
Lục Phượng nảy ra chủ ý xấu: "Thi Nguyệt, cậu đừng buồn lo vô cớ vội. Người nhà họ Lâm biết chuyện cậu mang thai có lẽ vẫn là một việc tốt. Cậu mang thai cháu trưởng nhà họ Lâm, nhà họ Lâm không phải bợ đỡ người khác, vẫn hiểu rõ lý lẽ ít nhiều. Bà Lâm cũng thương cậu, cậu chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-thue-muon-ba-lam-xin-gio-cao-danh-khe/976936/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.