Lục Phượng trìu mến nói với cô: “Bạn thân yêu ơi, đây là quà mà tớ mua cho con trai nuôi hoặc là con gái nuôi, cậu không thể nẫng tay trên của tớ được, nếu không tớ sẽ không để yên đâu đấy.” Lục Thi Nguyệt đành nhét thẻ vào lại trong túi. Lục Phượng đã thanh toán hóa đơn và tiêu tổng cộng hàng chục triệu, cũng may, tuy rằng Lục Phượng là một nhà văn tự do, nhưng tiểu thuyết của cô ấy bán rất chạy sau khi được xuất bản, phí bản quyền nhận được cũng rất ấn tượng cho nên số dư trong thẻ của cô ấy cũng không tồi. Lục Thi Nguyệt cười nói: "Lục Phượng, “Hoa Chi Mật” lần này của cậu chắc bán khá lắm nhỉ?" Lục Phượng gật đầu, nói: "Lần này độc giả vẫn rất hùng hậu, đã bán được hàng trăm ngàn cuốn tiểu thuyết, tiền nhuận bút của tớ không hề ít, nếu cậu và Lâm Khánh Quyền ly hôn, tớ và cậu vẫn có thể nuôi được đứa bé.” Lục Thi Nguyệt cảm thấy ấm áp trong lòng nhưng ngoài miệng thì vẫn nói: "Lại đắc ý nữa rồi." Lục Phượng ôm vai cô: "Bạn thân yêu ơi, darling của cậu đi công tác rồi, có muốn tới chỗ tớ ngủ vài đêm không?" Lục Thi Nguyệt nghĩ nghĩ rồi gật đầu. Cả hai cùng nhau bước ra khỏi trung tâm thương mại, ăn tối tại một nhà hàng Việt Nam rồi mới đi xuống tầng hầm đỗ xe, không ngờ khi vừa đến lối vào của bãi đậu xe, một chiếc Audi đã lao thẳng về phía họ như một con ngựa hoang đứt cương. Lục Thi Nguyệt cùng Lục Phượng đồng thời mở to hai mắt nhưng Lục Phượng là người đầu tiên phản ứng và đẩy Lục Thi Nguyệt ra, la lớn: "Cẩn thận!" Lục Thi Nguyệt loạng choạng vài bước trước khi đứng vững, nhìn chiếc Audi mất kiểm soát trực tiếp hất Lục Phượng bay ra xa, sau đó chiếc xe nhanh chóng chạy trốn, biến mất vào màn đêm. Lục Thi Nguyệt ngây người một hồi lâu mới sợ hãi chạy tới, ngồi xổm xuống, nhìn Lục Phượng máu me đầy mình, Lục Thi Nguyệt sợ hãi hét lên: "Phượng…" Cô gọi mấy lần, nhưng tiếc là Lục Phượng không đáp lại. Lục Thi Nguyệt mặt đẫm nước mắt, lấy di động ra gọi 115, nhưng tay run rẩy không bấm được số, cô khóc ngất: "Ai đó gọi 115 dùm tôi được không?" Mọi người vây thành vòng tròn nói: "Cô đừng lo, chúng tôi đã báo cảnh sát và gọi cứu thương rồi, xe cấp cứu sẽ đến nhanh thôi.” "Cám ơn!" Hai người phụ nữ trông bình thường chen vào giữa đám đông và nói, "Thưa cô, chúng tôi đều là bác sĩ, để chúng tôi chẩn đoán sơ bộ cho bạn của cô trước đã.” Lục Thi Nguyệt kích động kéo hai người họ lại, khẩn thiết nói: "Bác sĩ, mau cứu bạn tôi với." Hai bác sĩ kiểm tra sơ bộ cho Lục Phượng rồi nói với vẻ mặt nghiêm trọng: "Cô ơi, bạn của cô bị thương khá nặng, chúng tôi sẽ sơ cứu cho cô ấy trước, còn cứu được hay không thì chúng tôi cũng không dám chắc.” Sắc mặt của Lục Thi Nguyệt lập tức trắng bệch. Cũng may lần này xe cấp cứu đến rất sớm, nâng Lục Phượng lên xe cứu thương, Lục Thi Nguyệt cùng hai y tá kia cũng theo lên xe cứu thương. Tới bệnh viện, Lục Phượng được đưa vào phòng cấp cứu, Lục Thi Nguyệt dựa vào tường, toàn thân gục xuống, mắt dán vào ba chữ lớn màu đỏ trên đỉnh cửa phòng cấp cứu. "Phượng, cậu ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì nhé, nếu không cậu bảo tớ làm sao an tâm đây? Tớ làm sao giải thích với cô chú?" Lục Thi Nguyệt thất thần lẩm bẩm. Lục Thi Nguyệt không biết mình đã đợi ở bên ngoài đợi bao lâu, hai cảnh sát một nam một nữ bước tới gần cô, nữ cảnh sát lịch sự nói: "Xin chào, chúng tôi là cảnh sát quận Sơn, tôi đến để tìm hiểu về vụ tai nạn, bạn cô là người bị tai nạn à" Lục Thi Nguyệt hít một hơi thật sâu, thu lại vẻ u buồn trên mặt, lịch sự đưa tay ra: “Chào các anh chị.” Nữ cảnh sát bắt tay cô rồi nói: "Sau khi vụ tai nạn xảy ra, cô có nhớ biển số xe của chiếc xe đã gây tai nạn bỏ trốn không?" Lục Thi Nguyệt gật đầu, lúc chiếc xe bỏ chạy, cô đã đặc biệt nhìn theo, cô có trí nhớ rất tốt, nên khi nữ cảnh sát hỏi, cô liền đọc vanh vách biển số xe. Nữ cảnh sát gật đầu, nói: "Được, lần này chỉ hỏi bấy nhiêu thôi, cô yên tâm chúng tôi sẽ cố hết sức tìm ra tài xế gây án để trả lại công bằng cho bạn của cô.” Lục Thi Nguyệt gật đầu: "Làm phiền hai vị cảnh sát." Nữ cảnh sát còn nói thêm vài câu mới cùng nam cảnh sát rời đi. Ngay khi bọn họ rời đi, toàn thân Lục Thi Nguyệt dựa vào tường giống như một con rối bị hỏng, nhìn chằm chằm phòng cấp cứu không chớp mắt. Chớp mắt đã năm tiếng trôi qua, năm tiếng đồng hồ này là khoảng thời gian Lục Thi Nguyệt chịu dày vò nhiều nhất, mỗi một phút mỗi một giây, thân thể cô như đang bị lăng trì, cô không ngừng cầu nguyện trong lòng để Lục Phượng tai qua nạn khỏi, nhưng lúc ấy tốc độ của chiếc Audi thật sự là quá nhanh, Lục Phượng lần này sợ là dữ nhiều lành ít. Cô không dám nghĩ tới kết quả ấy, cô sợ Lục Phượng vì mình mà xảy ra chuyện, thì cả đời này cô cũng sẽ không tha thứ cho chính mình. Trong lúc Lục Thi Nguyệt còn đang miên man suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại làm cô giật mình. Lục Thi Nguyệt luống cuống tay chân lấy di động ra, vừa nhìn thấy dãy số hiển thị trên màn hình, hai mắt cô lập tức đỏ lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]